Đóng cửa xe lại, Mặc Âu không ngờ tới Hoàng Âm thế mà lại làm tài xế lái xe.
Đột nhiên bật cười khanh khách:
“Ai nha, Hoàng Âm đúng không? Hình như tối qua tôi nghe ai hùng hổ nói không bao giờ chịu làm giúp việc cho phụ nữ kia mà.
Sa bây giờ lại cam chịu trở thành người lái xe cho tôi rồi.”
Hoàng Âm nghiến răng nghiến lợi.
Ai mà ngờ được sáng sớm đang ngủ ngon lành, một cuộc điện thoại dồn dập gọi tới.
Còn ai khác ngoài tên ôn thần Hàn Thiên Nhược kia.
Thế mà cậu lại bảo anh lái xe cậu đến địa chỉ cũ ngày hôm qua.
Tưởng chỉ đến trả xe, lúc anh gọi lại cho cậu thì đã bị ném một câu:
“Một làm tài xế, hai tôi bán cậu mua xe mới.”
Thử hỏi có tức nghẹn một ngụm máu không cơ chứ!
Nãy giờ anh đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, thầm khuyên bảo bản thân không cần chấp nhặt với một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm gì.
Nhưng lời nhạo báng kia vừa phát ra, nó như một mồi lửa ném vào đống rơm, cháy bùng.
Hoàng Âm cả giận, quay đầu nhìn người phụ nữ vừa xúc phạm anh kia định mắng một trận cho thỏa một bụng đầy khí tức.
Nhưng miệng vừa hé mở đã ngay lập tức đóng băng, sững sờ.
Vẫn là cô gái hôm qua, vẫn là một miệng chỉ biết chọc tức người ta.
Nhưng hôm nay anh như thấy được một tiểu thiên thần đang bị lạc xuống nhân gian.
Nhìn cô gái lúc này thanh cao thoát tục, bế nguyệt tu hoa, Hoàng Âm chỉ biết kinh hãi, miệng chỉ biết ấp a ấp úng mãi một chữ cũng không xong: “Cô..”
Mặc Âu hất cằm kiêu ngạo: “Thế nào, bị sắc đẹp của tôi dụ dỗ đến động lòng rồi đúng không? Nhưng anh không còn cửa để vào đâu, Thiên Nhược của tôi khóa cửa rồi.”
Hàn Thiên Nhược phì cười phụ họa theo: “Chìa khóa không lỡ may bị anh nuốt vào trong bụng rồi.
Phải làm sao mở cửa cho cậu ta vào được đây.”
Hoàng Âm câm bặt: “…” Hai cái người này đúng là kẻ xướng người họa, định hợp lại thành một đao to búa lớn chặt đứt con đường sống của anh à?!
Hoàng Âm đằng hắng một tiếng, thu lại tầm mắt vừa bị hớp hồn, mở miệng: “Cậu nói tôi chở đi đâu?”
“Đến tập đoàn Victoria.” Hàn Thiên Nhược nắm chặt bàn tay mềm mịn của Mặc Âu nói.
Hoàng Âm nghe tên địa danh, nghi hoặc lên tiếng: “Từ khi nào mà công ty chúng ta hợp tác với đối thủ một mất môt còn thế?”
Khỏi phải nói Thiên Dương và Victoria đều thuộc dạng không thể trêu chọc, lực uy hiếp cao đến dọa người.
Người ta nói “Một núi không thể chứa hai hổ”, chẳng phải hai tập đoàn nên là đấu đá lẫn nhau để dành chức vị phú khả địch quốc?
Dù gì sau biến cố gia đình kia, anh không muốn mình còn dính dáng gì đến hai chữ thương trường nữa, chỉ nhận nhiệm vụ bên giới hắc đạo.
Cho nên mấy việc hợp tác hay đấu đá này anh cũng không mấy quan tâm, chỉ tiện đường hỏi qua loa mấy câu có lệ.
Hàn Thiên Nhược biết Hoàng Âm không để tâm đến chuyện này, nói đại một câu: “Câu người.”
Hoàng Âm chau mày khó hiểu nhưng lại không buồn hỏi nữa.
Riêng Mặc Âu lại khác, khóe môi cô giật giật vài cái.
Anh định xem cô là cá đó à?!
Hừ lạnh, cô không vui đập mạnh vào tay Hàn Thiên Nhược một cái.
Nhưng anh lại không tức giận, chỉ siết chặt tay cô hơn.
Vì biệt thự hai người đang ở không cách quá xa công ty, chưa đầy mười phút xe đã dừng lại trước cánh cửa kính lớn dạng xoay.
Hoàng Âm liếc mắt qua gương chiếu hậu một cái, thấy Hàn Thiên Nhược bước ra trước, còn định nhân cơ hội nói chuyện riêng với tiểu thiên thần một cái đã nghe thấy tiếng mở cửa xe bên phía cô gái.
Hàn Thiên Nhược rất chu đáo mà đặt tay ở trên đỉnh đầu cô tránh không cẩn thận đụng phải mui xe.
Tiếng cửa xe ngay lập tức đóng sầm lại.
Hoàng Âm: “…” Cứ nghe tiếng cửa xe đóng vào mở ra, anh cảm thấy vận xui cũng theo đó mà ập tới..