Vô Tình Gặp Được Bảo Bối


Âu Bắc Tuyết trừng mắt nhìn Âu Dương Phong ở đằng xa một cái, mới ngoảnh mặt nhìn ông già bụng bia chán ghét nói:
“Ông chắc chắn là do ba tôi mời?”
Tử Vân Chung gật đầu khẳng định: “Đúng là như vậy?”
“Bằng chứng đâu?”
Hiển nhiên là bà vẫn chưa tin Âu Dương Phong lại lỗ mãng như vậy.
Tử Vân Chung quay lại nhìn Âu Dương Phong cười câu nệ: “Ông nói xem có phải hôm qua ông gọi cho tôi đúng không?”
Âu Dương Phong nói dối không biết ngượng: “Không!” Giữ an toàn tính mạng trước đã.
Cả người Tử Vân Chung bị người ta thẳng thừng đáp như vậy, chẳng khác nào lấy một cái roi da quất mạnh vào người, há miệng không thể nào tin nổi nhìn lão già nói dối không biết ngượng miệng.

Nếu không phải ông nhất định muốn cái hôn sự này được cả hai nhà đồng thuận tác thành, thì ông cũng thèm đứng đây khép nép cúi đầu trước một người phụ nữ đâu.
Tử Vân Chung nén giận, lấy điện thoại ra bật lên đoạn ghi âm cuộc gọi bọn họ nói chuyện ngày hôm qua.

Âm thanh lớn, rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ vang vọng khắp cả căn phòng xa hoa mang đậm phong cách cổ.
Đoạn hội thoại kết thúc, Tử Vân Chung khoan thai cất điện thoại vào túi, nhìn Âu Dương Phong cười thâm ý:
“Dù gì Âu Dương gia gia đã có tuổi, trí nhớ không được minh mẫn như trước nữa.

Vừa đúng lúc con gái Tử Hạ của tôi trí nhớ rất giỏi, đặc biệt hiếu thuận, còn có thể sinh cho ông bà đây mấy đứa cháu nhỏ bụ bẫm dễ thương.”

Nếu không phải ông kĩ tính thu âm cuộc gọi lại, đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hôm nay có nhảy xuống sông Hoàng Hà ông cũng không giải được tội nói láo.
Âu Dương Phong thuộc kiểu người gừng càng già càng cay, ông không có chuẩn bị tốt chắc chắn sẽ bị chơi lại một vố đẹp mặt.
Âu Dương Phong nghe xong cuộc nói chuyện hôm qua, cộng thêm cả lời nói kháy ban nãy, thiện cảm của ông đối với lão Tử Vân Chung này hoàn toàn mất sạch, cả Tử gia cũng thế.
Không biết mấy thành viên bên gia đình Tử gia thế nào, nhưng tất cả mọi người bên gia đình Âu Dương đều mặt đen như đít nồi rồi.

Một đời anh tuấn thông minh như Âu Dương Phong không ngờ lại có ngày bị thần ngu nhập vào.

Khỏi phải đoán lí do cũng biết, ông ham bế chắt đến mức nào.

Chắt còn phải có một điều kiện là được sinh ra trong bụng một người mẹ chảy dòng máu quý tộc.

Đúng thật là hết nói nổi.

Suy nghĩ của ông quá mức cổ hủ rồi.
“Mẹ, con trai! Chúng ta đi thôi!”
Âu Bắc Tuyết trầm mặt lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
Âu Dương Phong nghi hoặc: “Đi đâu cơ?”

“Không thiếu nhà để đi.

Chỉ là muốn cắt đứt quan hệ huyết thống với người nhanh hơn một chút.

Tôi thật sự không thể nào chấp nhận được một người ba như vậy.

Đi thôi đi thôi, hai người tới đây nhanh.”
Âu Bắc Tuyết khảng khái nói, thậm chí không xem Âu Dương Phong ra gì, ra vẻ hối thúc.
Âu Dương Phong câm bặt: “…” Con gái quả nhiên là khó giải quyết nhất.

Gia đình Tử gia nhìn cục diện rối rắm này chỉ biết đứng xem kịch nhà người ta đấu đá.
Hàn Thiên Nhược phủi tay đứng dậy, cầm theo chiếc mặt nạ, chẳng thèm ngó ngàng gì đến người ông nội nhà mình.
Anh nhìn Đường Nguyệt Lam lễ phép nói: “Bà nội, chúng ta đi thôi.

Cho ông ấy tự tìm đứa cháu trai khác mà kết hôn với nhà họ Tử.”
Âu Dương Phong đen mặt nhìn Hàn Thiên Nhược.
Đường Nguyệt Lam thực sự rất tức giận vì hành động của chồng, thêm chút mất lòng với nhà họ Tử nên không do dự đứng lên thuyền của cháu trai và con gái.

Bà tuyệt tình đâm cho ông nhà một nhát chí mạng: “Chúng ta li hôn đi thôi.

Tôi không thể có một người chồng ngốc như vậy được.”
Lời nói đùa của bà mang tính kiên quyết hệt như lời nói thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận