Muốn đặt chân vào được hội trường đấu giá này rất dễ dàng, chỉ cần bạn mua một vé thành viên với số tiền mười triệu nhân dân tệ là được rồi.
Quá dễ dàng phải không?
(Mười triệu nhân dân tệ = 34.760.000.000 VNĐ)
Mặc Âu đang đắc ý đung đưa cổ chân thon thả đang được bao bọc trong lớp quần âu đen của mình, nghe Âu Bắc Tuyết nói vậy, theo phản ứng mà vỗ đùi một cái:
“Bác nói đúng! Chúng ta phải chơi một vố cho bọn họ đẹp mặt.”
Ngoảnh lại thời gian khoảng sáu tháng trước, Mặc Âu và Âu Bắc Tuyết vì đều là thành viên của hội đấu giá Long Châu nên cùng lúc nhận được giấy mời tham dự đấu giá.
Âu Bắc Tuyết lại là người có sở thích sưu tầm những đồ vật lạ, hồ hởi đến tận nhà kéo cô đi cho bằng được.
Cô đâu còn cách nào khác là nhấc cái thân đầy mơ màng bởi bị đánh thức lúc đang trong giai đoạn ngủ sâu.
Đến hội đấu giá, Mặc Âu định tìm đại chỗ ngồi nào đó gần dãy cuối chợp mắt ngủ bù một lát, nhưng lại bị Âu Bắc Tuyết không chút mảy may mà kéo cô lên hàng ghế đầu ngồi.
Ừ thì là hàng ghế danh giá nhất, chính vì để được ngồi trên chiếc ghế có thể quan sát vật đấu giá toàn cảnh mà mẹ Mặc của cô không khỏi phải chi thêm ít tiền.
Lúc mà nghe mẹ Mặc nói vậy, cô cảm thấy đau xót cả cái lòng, ra quyết định không bao giờ lấy tiền nhà để đổ vào hội đấu giá nữa.
Nhưng đến khi buổi đấu giá hôm đó bắt đầu, cô liền thấy hối hận.
Một đại tiểu thư như Âu Bắc Tuyết cũng không dám lộng hành lớn, ra giá quá cao không chừng về còn bị ăn mắng.
Bà kiếm được nhiều tiền không có nghĩa là phải bỏ vào đây một số tiền lớn chỉ đổi lấy một món đồ về làm cảnh.
Tuy đẹp thật nhưng không đáng giá bằng mồ hôi công sức của bà.
Kết quả hai người đi tới tay trắng, ra về cũng là tay trắng.
Mà vật phẩm của bọn họ thích lại bị cùng một người cuỗm sạch, chính là người đàn ông chịu chơi mang danh họ Triết.
Triết Khôn!
Cái tên này bọn họ nhớ mãi không quên, sao có thể quên đi cái lần nhục nhã kia được.
Hai người bọn họ gộp tiền mình đem đi cũng chưa chắc mua nổi một món đồ.
Trong khi đó, một người đàn ông tên Triết Khôn lại biến từ không thể thành có thể.
Cũng chính là lí do đó mà Mặc Âu lại trở nên yêu tiền đến như vậy, ngày ngày đều bận rộn kiếm đồng vào đồng ra.
Tuy tiền kiếm được đôi lúc phải dùng thêm một chút thủ đoạn, nhưng chút kế sách này lại không thể nào hại ngược lại cô.
Một khi đã lấn chân vào giới thương trường, anh muốn tôi làm ăn trong sạch, chắc chắn đây là điều vô tưởng.
Chẳng có một doanh nhân thành đạt nào mà không có thủ đoạn cả, cũng giống như chẳng có thành công nào được định hình mãi mãi.
Xã hội nào cũng có mặt đen, nếu bạn hiểu được quy luật đen đó, bạn chính là chủ.
Không hiểu được, bạn chính là đầy tớ.
Đây đã là một quy luật bất di bất dịch rồi.
Mặc Âu cô ngày đêm ôm công việc, mở mắt là tài liệu, nhắm mắt cũng là tài liệu.
Đồng nghĩa với việc số tiền trong tài khoản ngày càng tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Mọi sự cố gắng không ngừng nghỉ đều sẽ được đền đáp xứng đáng, chỉ là nó tới sớm hay muộn mà thôi.
Đừng nhìn Âu Bắc Tuyết ngày ngày mua sắm mà nhầm tưởng bà chỉ là một người vô công rồi nghề.
Dù gì trước khi kết hôn bà cũng đã từng là một nữ doanh nhân nổi tiếng trong giới.
Sau khi Âu Dương Phong về an hưởng tuổi già, bà trở thành nữ chủ tịch của tập đoàn Thiên Dương.
Đợi đến lúc Hàn Thiên Nhược đủ mười tám tuổi, bà đã cho anh lên thay thế vị trí của mình.
Hiện tại bà đang là một CEO chuyên về mảng thời trang quốc tế, một nhà phê bình có tiếng trong giới thời trang.
Đây cũng chính là ước mơ lớn nhất đời bà..