Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là sợ anh bị cảm lạnh, Mặc Âu ngóc đầu lên nhìn Hàn Thiên Nhược, tìm đại một cái cớ để anh đi sấy tóc:
“Nhưng tóc anh làm em lạnh.”
“Anh ôm em sẽ không lạnh nữa.”
Hàn Thiên Nhược mắt vẫn nhắm chặt, tay thì cử động đôi chút kéo đầu cô lại úp vào trong ngực.
Mặc Âu bị tay anh giữ chặt đầu, nhưng anh lại quên bịt miệng cô: “Em sấy tóc giúp anh được không?”
Sự im lặng kéo dài khoảng chừng là ba giây.
“Được.”
Hàn Thiên Nhược đỡ cô ngồi dậy, tự động đi lấy máy sấy.
Cắm dây vào ổ cắm gần bàn trang điểm, anh tự nhiên ngồi xuống ghế vắt chéo chân, chống tay lên đùi ngủ tiếp.
Sấy thì sấy chứ không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của anh.
Mặc Âu không khỏi lắc đầu buồn cười.
Cô rời khỏi giường đến cạnh bàn trang điểm, cầm máy sấy lên nhấn nút khởi động.
Từng làn gió âm ấm nhè nhẹ phả vào đầu tóc hơi ướt của anh.
Cô đưa tay xoa đầu, rồi vuốt vuốt để gió ấm phả đều vào tóc anh, cô còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng giống dầu gội của cô.
Dùng đầu ngón tay cô cũng biết anh lấy dầu cô để gội đầu.
Ai mà biết được trên xe cô ngủ quên mất nên không gội đầu cho anh được.
Bây giờ sấy tóc coi như đền bù cho anh vậy.
Hàn Thiên Nhược ngồi trên ghế vô cùng biết hưởng thụ từng động tác dịu dàng của Mặc Âu.
“Được rồi.”
Hàn Thiên Nhược chỉ đợi có câu này, quay người lại ôm lấy nửa thân dưới của cô: “Ngủ thôi bạn gái.”
“Không được.
Em còn chưa tẩy trang.”
Mặc Âu đưa tay chạm mặt nói.
Nhưng mà sao cô cứ có cảm giác kì kì vậy nhỉ? Da cô chẳng có chút nào là bí bách như mọi ngày cả.
“Anh làm giúp em rồi.”
“Hả?!” Mặc Âu ngạc nhiên nhìn xuống định đầu Hàn Thiên Nhược đang tựa vào bụng cô.
“Anh còn giúp em đắp mặt nạ với bôi cấp ẩm rồi.
Thường ngày thấy em hay làm nên anh nhớ.” Hàn Thiên Nhược bổ sung.
“Ồ, hèn gì em cảm thấy da mặt thoáng mát như vậy.”
Mặc Âu nhìn gương mặt mình trong gương của bàn trang điểm.
Đúng là mặt mộc xinh đẹp của cô đây rồi.
Cô khen ngợi xoa đầu anh một cái: “Bạn trai em thật giỏi.”
“Vậy chúng ta ngủ thôi.”
“Không được, em còn chưa thay đồ ngủ.”
Mặc Âu nhìn bộ Âu phục của mình còn nguyên vẹn trên người thầm thở phào.
May là anh chưa giúp cô thay đồ ngủ.
Cô vừa mới nghĩ xong đã nghe Hàn Thiên Nhược làu bàu: “Biết thế anh giúp em thay đồ ngủ luôn cho rồi.”
Mặc Âu: “…”
“Ngoan nào, anh lên ngủ trước đi.
Em thay đồ một chút sẽ ra nhanh thôi.”
“Nhớ nhanh lên đấy, anh buồn ngủ lắm rồi.” Hàn Thiên Nhược nghe lời bước tới giường nằm xuống.
Mặc Âu đứng ở trong phòng quần áo tìm đồ ngủ, điện thoại vẫn để trong túi quần đột nhiên đổ chuông.
Cô vì đang bận lựa đồ nên tiện tay nhấn nút nghe mà chưa nhìn tên người gọi.
Kết quả là: “TIỂU SƯ MUỘI! ĐẠI SƯ HUYNH NỔI ĐIÊN RỒI!”
Một âm thanh chói tai vang lên cả căn phòng tĩnh mịch.
May mà đây là phòng cách âm nên Hàn Thiên Nhược không nghe thấy.
Nhận ra tính nghiêm trọng trong lời nói, vừa nãy còn hơi buồn ngủ, sau tiếng hét của Đường Trạch thì tỉnh luôn.
“Đại sư huynh nổi điên cái gì?”
“Huynh không biết.
Huynh chỉ biết là sau khi có người tới đưa cho Lăng Cung một phong thư thì huynh ấy liền nổi điên, thấy thứ gì liền đập phá thứ đó.”
“Phong thư đó có gì?” Mặc Âu cảm thấy không đúng.
Lăng Cung sao có thể dễ mất khống chế như vậy.
“Huynh cũng định xem trong đó rốt cuộc là chứa cái gì mà Lăng Cung phát rồ như vậy.
Nhưng tay huynh còn chưa đụng thì một con dao đã phóng tới ghim chặt phong thư… Aaaa, bình tĩnh đại sư huynh, cái ti vi đó rất đắt không thể đập… Rầm!”
Mặc Âu nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, vội vàng hỏi Đường Trạch: “Bọn huynh đang ở đâu?”
“The Poison… Aaaaa, huynh không được dùng súng ở đây…Pằng! Choang!”.