Hàn Thiên Nhược khẽ cười, đưa tay vuốt ve cái mũi nhỏ nhắn của Mặc Âu như muốn xoa dịu phần nào cơn đau.
Không ngờ rằng, nụ hôn đầu của cô thế mà lại thuộc về anh.
Vốn dĩ anh còn tưởng cô đã cho người kia rồi cơ đấy.
Mặc Âu cảm thấy kĩ thuật của Hàn Thiên Nhược cũng không đến nỗi nào nên để cho anh tiếp tục vuốt mũi cho cô.
Hàn Thiên Nhược vừa xoa mũi vừa nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em"
Mặc Âu trừng mắt: "Không cần anh phải nói mà đó là điều đương nhiên.
Anh muốn chối bỏ cũng không có cửa đâu
Hàn Thiên Nhược có chút dở khóc dở cười nói: "Vậy em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?
Mặc Âu không suy nghĩ nhiều mà lập tức trả lời: "Trở thành hậu cung của tôi"
Hàn Thiên Nhược ngớ người mất mấy giây, khó hiểu: "Không phải nên là chính thất sao?"
Mặc Âu giơ tay lên, lắc lắc đầu ngón tay nói: "No no no! Muốn làm chính thất thì phải xem biểu hiện của anh.
Còn bây giờ anh chỉ được làm hậu cung thôi.
Anh trai nhỏ của tôi cũng là một hậu cung đấy thôi"
Hàn Thiên Nhược híp đôi mắt hẹp dài sắc bén: "Anh ta cũng là hậu cung sao?"
Mặc Âu cười cười: "Đây là do tôi ép thôi.
Còn anh ấy tự nguyện hay không thì tôi cũng bó tay"
Hàn Thiên Nhược: "..."
Hàn Thiên Nhược nhéo nhéo mi tâm, thu lại tất cả tâm tình.
Anh nghiêm túc nhìn cô nói với một chẩt giọng trịnh trọng: "Mặc Âu! Anh đã từng rất nhiều lần thể hiện ra tình cảm của mình đối với em.
Hoặc là em chỉ nghĩ rằng anh chỉ có ý định vui đùa ngày một ngày hai nên không để tâm.
Bây giờ anh nghiêm túc nói cho em biết anh thích em hoặc hơn cả thế nữa.
Tuy nhiên, con người anh từ khi sinh ra đã hình thành tính chiếm đoạt với tất cả mọi thứ mà anh để vào mắt.
Em lại nằm trong số đó.
Cho nên người anh trai nhỏ kia mà em thích e là sẽ gặp những rắc rối không nhỏ khi dám xâm phạm đến người của anh
Hàn Thiên Nhược nói đến đây liền nâng cằm Mặc Âu lên, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn lâu.
Không ướt át cũng không khuấy đảo nóng bỏng mà chỉ là môi chạm môi.
Sau khoảng mười giây sau, Hàn Thiên Nhược mới lưu luyến rời khỏi đôi môi anh đào, nhìn thẳng vào con ngươi đang ngơ ngác của Mặc Âu, dõng dạc nói chậm từng từ: "Anh đã đóng dấu bản quyền"
Mặc Âu vẫn chưa hết ngơ ngác hẳn mà dõi theo thân hình của Hàn Thiên Nhược vừa rời khỏi phòng, chỉ để lại một chút hơi ấm cùng hương thơm nam tính đầy mê hoặc...!Và thế là nửa ngày sau, Mặc Âu mới đờ đẫn rời khỏi giường.
Xuống lầu, cô nhón nhén chân nép người vào cửa phòng bếp nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Hàn Thiên Nhược mặc tạp dề hoạt hình, đang cầm muỗng đảo đều đồ ăn trong nồi, nhấp nháp nếm thử đã vừa vị hay chưa.
Tiếp theo là cắt nguyên liệu.
Tay áo của anh được xắn lên qua loa để lộ sự lười biếng đầy tính dụ hoặc.
Trông anh lúc này giống như một người chồng đảm đang của gia đình vậy.
Cô cứ đứng nơi đó như trời trồng, tầm mắt không rời khỏi người đàn ông đó
Hàn Thiên Nhược trong lúc bày biện đồ ăn ra bàn, vô tình thấy Mặc Âu đang đứng bất động ở cửa.
Anh cười tươi trêu đùa: "Nào lại ăn đi, không nhanh thì anh ăn hết đấy
Mặc Âu giật mình sực tỉnh trước lời bông đùa của Hàn Thiên Nhược.
Cô khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, cứ như lúc nãy hai người chưa có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế, hất cằm nói: "Xí! Anh không nỡ"
Hàn Thiên Nhược bật cười: "Em có vẻ hiểu tình cảm của anh rồi đó"
Mặc Âu không chút để ý hình tượng trước mặt người đẹp mà ngoạm lấy bánh mì kẹp trứng nóng hổi.
Vừa nhai, cô vừa nhún vai nói lời tuyệt tình: "Không"
Miệng Hàn Thiên Nhược méo xệch: "Em quả là người vô tình"
Mặc Âu không để tâm nói: "Cảm ơn, quá khen
Hàn Thiên Nhược: "..." Rõ ràng là anh đang nói xấu cô có được không.
Sao anh hỏi một đằng cô trả lời một nẻo vậy.
Trong lúc ăn sâng, cả không gian đêu lâm vào tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng bánh mì giòn rụm của Mặc Âu.
Sau khi xử lí xong bữa sáng, Mặc Âu ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vào Hàn Thiên Nhược.
Dường như anh cũng cảm nhận được một ánh mắt tràn đầy ý dò xét của cô đối với mình.
Anh ngẩng đầu rời khỏi ipad đời mới nhất đang đọc dở tin tức báo sáng nay, nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"
Mặc Âu đứng dậy rời khỏi ghế, vòng qua chỗ ngồi của Hàn Thiên Nhược.
Hàn Thiên Nhược chăm chú suy nghĩ rốt cuộc cô muốn làm gì.
Còn chưa kịp để Hàn Thiên Nhược phản ứng, Mặc Âu đã nắm lấy cổ áo của anh kéo về phía trước, đặt đôi môi của cô chạm vào đôi môi hồng nhạt mát lạnh bạc tình kia.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
...
Mười giây...
Mặc Âu rời khỏi môi của Hàn Thiên Nhược, người lúc này vẫn đang ngơ ngác nhìn cô.
Tuy bề ngoài, cô vẫn bình thản nhìn anh, còn bên trong thì vô cùng xấu hổ cùng chột dạ.
Vốn dĩ, cô cũng định hôn táo bạo như Hàn Thiên Nhược vừa làm.
Nhưng cô lại bất ngờ phát hiện ra: cô không biết kĩ thuật hôn.
Lớn già đầu rồi mà chút kinh nghiệm đơn giản này cũng không biết.
Đây là làn đầu tiên cô cảm thấy mình sống thật thất bại.
Lại nhìn thêm ánh mắt dò xét hành động vừa rồi cô làm như người ngoài hành tinh của Hàn Thiên Nhược thì nhịp tim đột nhiên hẫng đi một nhịp, có chút chột dạ.
Nhưng cô vẫn an ủi bản thân rằng đây là cô đang đòi lại công bằng mà thôi.
Đúng vậy, không có ý gì khác, mặc dù cô cũng không tin tưởng vào bản thân mình cho lắm..