Bạch Thần nhìn thấy Hàn Thiên Nhược đang nắm chặt lấy tay của Mặc Âu, một khắc cũng không rời, ngay cả khi anh đang trao đổi công việc với người khác.
Bạch Thần không nhìn nữa, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly rượu.
Đôi mắt anh ánh lên tia sắc lạnh hiếm có.
Anh cần sự trợ giúp của một người.
Một người có thể giúp anh…
Đoạt lại được cô!
Hàn Thiên Nhược đang bàn chuyện với Trương Gia Vỹ bên cạnh, thấy tay mình bị một vật gì đó mềm mại vỗ vỗ.
Anh quay đầu nhìn xuống tay thì thấy Mặc Âu đang vỗ vỗ tay anh.
Hàn Thiên Nhược trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết nhìn Mặc Âu: “Em muốn nói gì?”
Mặc Âu tuy không thể thấy rõ đường nét nửa trên khuôn mặt của Hàn Thiên Nhược vì anh đang đeo mặt nạ.
Nhưng cô biết, anh đang cười.
Mặc Âu được đà mà lợi dụng lúc anh đang vui vẻ nói: “Em muốn sang bên kia một chút”
“Nhớ sớm trở về”
Mặc Âu cong môi đáp: “Được”
Và rồi Mặc Âu rời ghế, rất quang minh chính đại đến ngồi cạnh Triết Minh trước mặt Hàn Thiên Nhược.
‘‘Triết ảnh đế lâu ngày không gặp, hình như anh càng ngày càng đẹp trai hơn trước thì phải’’
Và cô cũng rất quang minh chính đại mà trêu chọc mỹ nam khác ngay trước mặt anh.
Hàn Thiên Nhược ngồi bên kia thấy thế liền tức đến phụt máu.
Một cơn lốc tố cũng được hình thành từ đó.
Trương Gia Vỹ ngồi bên anh sống lưng lạnh buốt bỗng muốn than trời.
Trời ơi! Trời hỡi!
Thế gian này ai khổ bằng tôi!l
Cho đến sau này, nếu ai hỏi Hàn Thiên Nhược hối hận vì chuyện gì nhất thì chắc chắn anh sẽ nói:
Không cách nào từ chối được mọi điều kiện của Mặc Âu!
Triết Minh vốn đang ủ dột mày chau, nay thấy Mặc Âu như nhìn thấy mặt trời đêm đông.
‘‘Anh đâu có đẹp bằng em’’
Mặc Âu được khen thì cười đến tít mắt:
“Anh nói thật lòng đi”
Triết Minh bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Anh là một người công dân trung thực, chưa bao giờ nói dối”
Mặc Âu nở nụ cười rộng đến tận mang tai: “Thôi thì tạm chấp nhận vậy! Dù sao em cũng biết em đẹp mà”
Triết Minh cười khẽ.
Anh rất thích ngắm cô cười.
Có lẽ bởi vì nó như ánh sáng mùa hạ, cũng có thể là ánh lửa ngày đông.
Trong lúc Hàn Thiên Nhược đang mặt mày đen sì nhìn chằm chằm Mặc Âu, đạo diễn Vương bên này thừa thời cơ đó mà đem Ôn Thời đến giới thiệu với anh:
“Ngài Tu La! Đây là nữ chính của bộ phim lần này tên Ôn Thời, từng đạt giải ‘‘Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất’’ của năm”
‘‘Ừ’’
Hàn Thiên Nhược không rời mắt khỏi Mặc Âu, đáp cộc lốc.
‘‘Ôn Thời là lệnh thiên kim của tập đoàn Ôn Thị trước đây cũng từng hợp tác với ngài trước đây’’
‘‘Ừ’’
Hàn Thiên Nhược hoàn toàn ngó lơ bọn họ.
‘‘Ôn tiểu thư nãy giờ cứ nói với tôi là cô ấy rất hâm mộ ngài, tuổi trẻ tài cao như bây giờ rất hiếm có’’
‘‘Ừ’’
Hàn Thiên Nhược cảm thấy phiền phức, chân mày có dấu hiệu hơi chau lại.
Phiền thật chứ! Anh đây canh vợ còn chưa ra đâu vào đâu mà cứ toàn xuất hiện mấy cái càng cua xen vào!
‘‘Ngài Tu La…’’ Đạo diễn Vương còn đang muốn nói tiếp cái gì đó thì…
‘‘Ông già rồi mà sao nói lắm thế’’
Hàn Thiên Nhược mất kiên nhẫn chặn họng ông.
‘‘Ợ…’’ Đạo diễn Vương kinh ngạc, không tin lời ông mới nghe kia.
Vương Gia Vỹ ngồi yên dỏng tai lên hóng chuyện.
Thực ra làm bạn lâu năm nên anh biết rất rõ Hàn Thiên Nhược không phải là một người trầm tính như mọi người thường thấy.
Anh ít nói chuyện chỉ vì khinh thường người không có cùng đẳng cấp với anh thôi.
Hàn Thiên Nhược không nói thì còn đỡ, chứ nếu như để anh nói trong lúc tâm tình không được tốt, lời nói thốt ra không được dễ nghe thì đối phương chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo.
Vương Gia Vỹ anh đã quá quen với điều này rồi.
Bây giờ anh phải lo tẩm bổ long thể trước, chút nữa còn phải thu dọn tàn cuộc giúp Hàn Thiên Nhược.
‘‘Aaaaa’’
Ôn Thời bên cạnh đạo diễn Vương không biết là cố ý hay là quá sợ hãi mà chân đạp phải làn váy dài được thiết kế theo kiểu đuôi cá.
Vì thế cả thân thể cô theo quán tính mà ngã nhào về phía trước, không may lại ngã trúng vào người của Hàn Thiên Nhược.
Ôn Thời còn chưa kịp ngã vào lồng ngực mơ ước của nhiều người phụ nữ thì đã nhanh chóng bị một lực mạnh đẩy xa ra ngoài.
Hàn Thiên Nhược lãnh cảm vứt áo khoác gió trên người xuống đất.
Anh kinh tởm mấy mùi nước hoa gay mũi của phụ nữ.
.