Gió biết mình vô tính khi đang là sinh viên năm cuối đại học. Cô cũng đã
từng rất băn khoăn, hoang mang trong chặng đường đi tìm câu trả lời cho
việc mình là ai.
....
Năm đầu sinh viên
Gió rất đẹp, với
mái tóc đen dài, thân hình cân đối và đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh, ở cô toát lên vẻ đẹp trong trẻo, lạnh lùng, tạo cảm giác hơi xa cách.
Thêm cái tính điềm đạm, ít nói chuyện mà thời gian đầu phần lớn các bạn
trong lớp rất ái ngại khi bắt chuyện với cô, trừ hai tên mặt dày Ngọc
Lan và Văn Nguyễn, lần đầu tiên gặp mặt đã chí chóe giành nhau mượn viết và đòi coi chung sách của cô rồi, lúc đó trong đầu cô chỉ tự hỏi không
biết hai cái ba lô to đùng để dưới chân cả hai người là dùng để đựng
những gì nữa, đây là một trong những điều bí ẩn của sinh viên.
Đến giờ cơm trưa hai tên mặt dày lại không mời mà tới nhà cô ăn chùa, vừa
gặp mẹ của Gió liền tíu tít gọi mẹ xưng con, chất giọng còn ngọt ngào
hơn con gái ruột là cô đây, Ngọc Lan thì không có gì để nói nhưng Văn
Nguyễn thì phát âm có vẻ hơi nhão một chút, anh chàng chắc thuộc tuýp
bất chấp tất cả vì nồi cơm đây, bằng chứng là lớp mỡ bụng không thể che
giấu dưới chiếc áo thun có in hình bé gấu của chàng ta.
Nhà chỉ
có hai mẹ con nên thêm người thêm vui như vầy làm mẹ trông tươi tỉnh lên rất nhiều, suốt bữa ăn nghe ba đứa nói chuyện thì cười suốt.
Ngọc Lan nịnh nọt:
- Giờ thì con đã hiểu sao Gió lại đẹp như vậy rồi, ra là di truyền từ mẹ.
Rồi quay sang huých tay Nguyễn ngồi bên đang cắm cúi ăn.
- Đúng không chàng ngốc?
Văn Nguyễn sau khi giải quyết hết dĩa thức ăn trước mặt, gật gù trả lời không hề ăn nhập với câu hỏi chút nào:
- Đúng thế, cơm rất ngon.
Nghe xong, mọi người nhìn nhau cười ngất. Gió cảm thấy hai người mới quen
này giống như những chú gà con có lông được nhuộm nhiều màu, mỏ vàng be
bé kêu chiêm chiếp, người ta thường bày bán trên các con đường, trông
rất vui mắt, đáng yêu.
- Nè, làm bạn với mình nha – Gió mỉm cười đề nghị, và dụ dỗ - Thỉnh thoảng hai bạn ghé qua ăn cơm cũng không sao.
Hai bé gà cười toe toét đáp lại thay tiếng đồng ý. Gió thấy tuy khóe răng
hai người bạn mới vẫn còn “vương vấn” ít cơm rau nhưng nụ cười xuất phát từ sự chân thật thì đẹp hơn bao giờ hết, đẹp hơn hẳn nụ cười của các
người đẹp quảng cáo kem đánh răng luôn đó nha.
Từ đó, ba đứa chơi thân với nhau, Gió cười nhiều hơn, quen với các bạn trong lớp nhiều
hơn. Văn Nguyễn và Ngọc Lan thường xuyên ghé nhà làm không khí lúc nào
cũng rộn ràng tiếng cười, nhiều lúc cũng lăng xăng giúp mẹ ít việc trong tiệm hoa, ra là cũng không ăn hại cho lắm.
Năm 2
Hôm nay
xe máy bị hư nên Gió đi xe buýt tới trường, trong giờ cao điểm nên xe
khá đông người, phần lớn khách là sinh viên trường cô, Gió có thể nhận
ra một vài gương mặt thân quen cùng lớp, điển hình là cô gái tóc ngắn
đang đứng kế bên với gương mặt tái mét này.
Ban đầu Gió tưởng
tóc ngắn bị say xe nhưng nhìn kĩ cô phát hiện ra một bàn tay lông lá của lão già dê đang đặt trên mông tóc ngắn, nhìn đôi môi mím chặt như sắp
khóc nhưng vẫn không dám phản kháng ấy, lại nhìn sang gương mặt lão biến thái đang nhìn cô cười dâm đãng, Gió tức giận, đánh mạnh vào cánh tay
đang sàm sỡ cô gái của lão, cô ra sức hét to nhằm thu hút sự giúp đỡ và
chú ý của mọi người trên xe, do máy lạnh trên xe bị hư nên cửa xe chỉ
khép hờ, lão già vội nhảy xuống xe rồi chạy mất hút vào đám đông trên
đường.
Gió đã gặp Thu Thùy trong hoàn cảnh như vậy, rồi sau vài
lần cùng chung nhóm thuyết trình, cô gái tóc ngắn Thu Thùy và Minh Hà,
anh bạn có gương mặt trông rất thư sinh của Thùy, gia nhập vào nhóm bạn
thân năm người.
Năm 3
- Tại sao cho đến giờ Gió không có
lấy một mảnh tình vắt vai vậy? Có rất nhiều vệ tinh vây quanh Gió mà, kể cả Hà thư sinh trong nhóm mình cũng thương thầm Gió từ đầu năm tới giờ.
Ngọc Lan thỉnh thoảng vẫn hỏi Gió như vậy, Văn Nguyễn ngồi bên cạnh gật gật đầu tán thành với câu hỏi.
Nghĩ lại thì hơn hai mươi hai năm qua, cô chưa từng quen một người bạn trai
nào, trong khi những người bạn của cô đã có vài ba mối tình hoặc vài
chục người mà họ từng yêu đơn phương.
- Gió không yêu vì con tim không rung động, chỉ vậy thôi.
Gió thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Cô không hề thấy thích một người
nào cả, thậm chí đôi khi cô tỏ ra khó chịu với sự tấn công mạnh từ những chàng trai đeo đuổi mình. Gió thấy đủ với hiện tại: có mẹ và những
người bạn thân bên cạnh, được ăn những món ăn mới lạ, tự do hòa mình
vào thiên nhiên trong những chuyến dã ngoại, chụp những tấm hình đáng
yêu của con mèo ú nhà hàng xóm, làm đẹp và mua những chiếc váy xinh thật xinh, cô thích cuộc sống tự do tự tại.
Văn Nguyễn nói có lẽ Gió
chưa gặp người thích hợp thôi. Nhưng chỉ có Gió mới biết cô chưa yêu hay là không yêu. Từ lâu rồi, cô cũng nhận ra sự khác biệt của mình với mọi người, phần lớn những người cô quen đều coi tình yêu là điều không thể
thiếu trong cuộc đời họ, lúc nào cũng cần một người yêu thậm chí là
người tình ở bên cạnh để không cảm thấy cô đơn. Với Gió thì điều đó
không quan trọng, không có cũng không sao.
Mỗi lần nghe bốn người bạn của mình nói về các bạn trai, bạn gái cũ và hiện tại của mình, về
hình mẫu người yêu của họ, Gió thường ngồi im lặng lắng nghe như đang
nghe dự báo thời tiết, mặc kệ ánh nhìn đắm đuối của Minh Hà, ánh mắt khó chịu nhưng cố gắng không tỏ ra mặt của Thu Thùy, Gió mải mê đuổi theo
suy nghĩ của bản thân, tại sao cô chưa từng rụt rè, hồi hộp, vui mừng và lo lắng khi ở bên một ai, chưa từng chờ đợi người khác yêu mình ngoài
tình bạn, cũng chưa từng đau lòng vì tình cảm không thành hoặc tan vỡ,
vì sao chỉ có cô là không cảm thấy gì hết về cái gọi là tình yêu đó, vì
sao trước giờ cô đều giống mọi người ở mọi phương diện, chỉ về mặt này
là lại có sự khác biệt lớn như vậy …
Năm 4
Mẹ vừa lấy khăn lau đầu tóc ướt nhẹp cho Gió vừa càu nhàu nói:
- Đi đâu mà về khuya, lại không mang theo áo mưa vậy con? Tắm mưa có ngày bị cảm, nằm ra đó thì đừng có mà nhõng nhẽo với mẹ.
- Con không sao đâu mà mẹ, con gái mẹ muốn tiết kiệm nước cho mẹ nên mới tắm mưa nè, mẹ thấy con thương mẹ chưa?!
Gió cố gắng nói đùa cho mẹ vui, cô không muốn mẹ thấy sự bất an tràn ngập trong đôi mắt mình lúc này.
Mẹ mỉm cười và đánh yêu cô một cái, nhắc cô mau thay quần áo kẻo cảm lạnh. Như chợt nhớ ra chuyện gì mẹ nói tiếp:
- À, vừa nãy con bé Linh có ghé qua nhắn với con là có buổi họp lớp cấp
ba vào Chủ nhật này, có để lại số điện thoại cho con liên lạc, mẹ để
trên bàn đó.
- Con thấy rồi mẹ.
Cầm số điện thoại của
Linh, cô bạn cũ học cùng cấp ba trên tay, Gió phân vân không biết có nên đi hay không. Nếu quyết định lúc đó là không đi chắc đó chính là sai
lầm lớn nhất trong cuộc đời cô. Có những cuộc gặp gỡ thoáng qua với
những người mờ nhạt trong cuộc đời bạn, nhưng chính những phút giây đó
lại có sức ảnh hưởng hết sức quan trọng, đến chính bạn cũng không thể
ngờ tới.
Buổi họp mặt cũng sẽ chỉ nhàn nhạt xoay quanh những câu chuyện (Ở đâu? đang học hay làm gì? Có người yêu chưa? Số điện thoại?)
để hỏi rồi quên, rồi được hỏi lại ở buổi gặp mặt tiếp theo trong vài năm tới (Nếu có), nếu như không có Linh kể lại những năm tháng du học bên
Mỹ của mình, Linh có nhắc đến một người bạn Brazil công khai mình thuộc
giới tính thứ tư, giới vô tính. Gió như nghe thấy một tiếng nổ “Uỳnh”
trong đầu mình, giống như Linh đang nói về chính Gió chứ không phải đang nói về anh bạn người Brazil nào đó của Linh.
Gió không nhận ra
mình về tới nhà như thế nào, cô lập tức chạy vào phòng, lôi laptop ra,
tay run run khẽ đánh máy dòng chữ “vô tính là gì?”.
Người Gió run bắn, lướt mắt nhanh qua những kết quả tìm kiếm hiển thị trên màn hình laptop.
Đọc kỹ rồi ngổn ngang những suy nghĩ, rồi lại ngỡ ngàng …
Tự vấn, rồi lại ngẩn ngơ …
Thời gian chầm chậm trôi qua, tiếng chiếc chuông gió treo ngoài cửa sổ kêu
lanh lảnh, kéo Gió khỏi chìm sâu trong thế giới của mình, lòng cô thanh
thản hơn bao giờ hết, Gió đã tìm được câu trả lời cho chính mình.
Có lẽ Gió là người vô tính.