Gió rủ Quỷ Con đi siêu thị cùng cô trong buổi chiều hôm nay luôn, để cô mua mì xanh đỏ về chọc tức Khánh tiếp nhưng Quỷ Con lỡ hẹn với Tuấn rồi nên không đi được. Quỷ Con bật mí là em ấy đang theo quan sát, học hỏi sự nam tính của Tuấn để mọi người không trêu chọc em nữa. Gió thấy hơi ghen tị với Tuấn, trước giờ Quỷ Con lúc nào cũng bám lấy cô, một: “Chị Gió ...”, hai: “Chị Gió ...”, giờ chuyển sang ngưỡng mộ Tuấn, cô bắt đầu cảm thấy hơi tủi thân rồi đây, cộng thêm tâm trạng hôm nay vui vui nên tranh thủ vào giờ nghỉ trưa, Gió nhắn tin cho Công Chúa:
- Hôm nay Quỷ Con đi hẹn hò với bạn trai, em đừng đi theo phá đám nhé.
Biết rõ tính cách Công Chúa tò mò, thế nào cũng bám theo Quỷ Con cho bằng được nên Gió mới “vô tình” tiết lộ thông tin cơ mật và có “chút xíu” bóp méo sự thật. Xem ra hôm nay không chỉ có Khánh là nạn nhân của Gió rồi.
Mặt gian gian nhắn tin địa điểm và thời gian Quỷ Con hẹn gặp Tuấn xong, Gió xem đi xem lại hình mèo Nhoi trên điện thoại, cô vui vì vết thương trên đầu con mèo nay đã lành, đang mọc lông măng, riêng chỗ miệng vết thương thì có vết sẹo nho nhỏ, không thể mọc lông được, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của em ý.
Trước giờ chỉ có cô và mẹ là có thể thoải mái chụp hình Nhoi, còn với người ngoài Nhoi sẽ nhảy lung tung để tránh né, nhiều lúc Văn Nguyễn cũng hậm hực lắm, vì lúc trước khi theo đuổi thành công cô bạn gái hiện tại, chàng béo đã phải rất vất vả một thời gian dài. Sau khi biết được thông tin rằng cô gái mình thích rất yêu mèo và đang sở hữu hai con ở nhà, chàng ta liền suốt ngày đóng đô ở nhà cô để canh me chụp những tấm hình dễ thương của Nhoi, nhưng nào đâu có dễ, suốt hai tiếng đồng hồ cầm điện thoại đuổi theo con mèo cũng không thể chụp được tấm nào ra hồn:
- Chính tay mình tới tiệm thú cưng chọn lựa cẩn thận và mua nó về mà nó còn có thái độ đó, chỉ chụp có vài tấm hình để làm công cụ tán gái thôi mà cũng không được nữa. Em muốn anh ế suốt đời này hả Nhoi hay là em còn giận cái vụ khi em tròn một tuổi, anh đề xuất dẫn em đi “xẹt xẹt”. Anh chỉ nói chơi thôi mà, ai ngờ cô chủ em làm thiệt, có giận thì em giận chủ em hay tên bác sĩ thú y chứ anh nào có lỗi lầm chi. Nằm im cho anh chụp vài tấm hình đi nha, nha.
Đáp lại lời năn nỉ chàng béo chỉ là cái đuôi ngoe nguẩy tỏ vẻ phớt lờ của mèo ta, không buồn liếc mắt với Văn Nguyễn một cái. Khi đó Gió thấy tồi tội liền chia sẻ cho Văn Nguyễn nguyên album Nhoi mà cô chụp từ trước tới giờ, nhờ đó mà Văn Nguyễn đã thực hiện thành công chiến dịch chống ế của mình. Sau khi thành công rồi thì hình Nhoi cũng không còn cần thiết với anh chàng nữa.
Có thể chụp được nhiều hình của Nhoi như vầy cũng không đơn giản, Gió biết mình đã không giao nhầm người chăm sóc Nhoi. Thật, cô cũng muốn gặp một lần cho biết người con gái ấy.
Cuối tuần, mẹ kêu cô và Khánh cùng về ăn cơm, kể từ lúc xích mích với Khánh, đây là bữa cơm đầu tiên có mặt đủ cả hai vợ chồng cùng ăn với mẹ. Khánh và cô cùng là những diễn viên giỏi, cả hai làm như chưa từng có chuyện gì, làm như một cặp vợ chồng mới cưới hạnh xúc trước mặt mẹ cô. Cô cười và nói thật nhiều, Khánh luôn ở bên cạnh phụ cô bê đồ, nhìn cô âu yếm và thì thầm vào tai cô những câu nói mà chỉ mình cô mới có thể nghe được:
- Cô đoán xem, liệu rằng căn bệnh tim của mẹ cô có chịu đựng được khi biết hết sự thật về con gái mình không? Lúc đó cô sẽ thành hung thủ giết mẹ mình đó, ha ha.
- Này, còn phải ở đây đóng kịch bao lâu nữa, tôi chán lắm rồi. Có biết bây giờ đang có một cô gái quyến rũ, khỏa thân nằm chờ tôi ở khách sạn không?!
Gió khẽ rùng mình, có một chút khó chịu và sợ hãi khi nghe những lời nói có liên quan tới mẹ. Có thể cô không có cảm giác với sự châm chọc của Thu Thùy, báo chí, của Khánh và bạn tình của hắn, .... Nhưng không có nghĩa là cô vô cảm, mà chỉ là cô dành cảm xúc - vui, buồn, yêu, ghét - của mình cho những việc quan trọng và những người quan trọng với cô mà thôi.
Và khi mẹ hỏi hai vợ chồng trong bữa ăn:
- Bao giờ hai đứa mới cho mẹ bế cháu đây?
- Con cũng muốn làm bố lắm nhưng vợ con thì chưa muốn có con với con vì lo cho công việc riêng của mình. Mẹ xem, vợ con ưu tiên những việc gì đâu hơn là gia đình mà, mẹ la cô ấy đi.
Khánh nhìn cô hả hê, mẹ cũng nhìn Gió, cô lại tiếp tục mỉm cười.
Khánh về trước, mẹ giữ cô ở lại ngủ lại với mẹ. Tối đó hai mẹ con cùng ngủ trong căn phòng cũ của Gió. Gió thích lắm, cô đi lại liên tục trong phòng rồi ngó nghiêng, rờ nắn các đồ vật. Mệt rồi thì nhảy vào lòng mẹ làm nũng như con nít. Mẹ dịu dàng vuốt tóc cô:
- Con của mẹ là một cô gái tốt, luôn quan tâm đến cảm xúc của mọi người.
Gió nằm nghe, ngón tay rờ rờ vào các đường gân xanh trên bàn tay mẹ, trong lòng cũng có đôi chút thầm tự hào, chắc là lây bệnh của Công Chúa: “chứ sao”. Gió ngừng tay khi bất ngờ nghe lời tiếp theo của mẹ:
- Nhưng mẹ không muốn con là một cô gái tốt nữa, mẹ muốn con phải “ích kỷ”. Con nghĩ cho cảm xúc của người khác quá đủ rồi, giờ con phải quan tâm đến cảm xúc của chính mình. Mẹ không biết chuyện gì xảy ra với con nhưng là mẹ của con, mẹ cảm nhận được khi con mình không vui.
Mẹ biết cô hôm nay đã gượng cười, cố tình nói nhiều hơn mọi ngày. Giọng mẹ cũng nghẹn ngào hơn, mẹ luôn dễ xúc động như vậy.
- Con có thể nói hay muốn giấu mẹ cũng được, chỉ có một điều con nên nhớ lấy là dù cho có gì xảy ra thì cứ về với mẹ, con có làm gì mẹ cũng đều ủng hộ con hết, chỉ cần con thấy vui là được.
Vẫn nằm dưới chân cho mẹ vuốt tóc, Gió không ngước lên nhìn mẹ, cô vẫn nằm nghiêng, nước mắt cũng lặng lẽ lăn lăn trên má, rớt xuống gối.
Trong lòng cô đã có quyết định.