Những tấm thiệp cưới cuối cùng vào tay mọi người trong diễn đàn. Bố Già đưa mắt nhìn cô đồng cảm, tay anh đặt trên vai cô vỗ vỗ mấy cái, anh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi cũng không lên tiếng, bản thân anh cũng đang mù mịt nên cũng chẳng biết nên đưa ra lời khuyên gì. Tối hôm qua, anh còn “trả bài” thất bại với vợ, vợ anh không hề giận dỗi gì hết, còn ra sức động viên anh, làm anh áy náy vô cùng.
Quỷ Con đang chuẩn bị rơm rớm nước mắt thì bị Công Chúa đưa tay cốc đầu một cái rõ đau, rồi cô bé quay sang mỉm cười với Gió.
Từ đầu đến cuối Nam không thay đổi nét mặt, cũng chẳng có gì ngạc nhiên, dường như việc Gió kết hôn anh cũng đoán biết trước, Nam nói:
- Bọn anh sẽ gửi quà mừng em kết hôn, đám cưới của em chắc bọn anh không đến đâu …
- Sao lại không tham dự, em muốn đi đám cưới của chị Gió – Quỷ Con chen ngang.
Công Chúa giơ tay cốc Quỷ Con thêm cái nữa:
- Ngốc vừa vừa thôi “gái”, bọn mình mà tới chị Gió sẽ cảm thấy ngại ngùng thì sao. Nếu là đám cưới của cậu, cậu có cảm thấy tự nhiên khi cả nhóm tới không? Lỡ như chú rể hỏi bọn mình là ai thì chị sẽ trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói …
Công Chúa bỏ lửng câu nói của mình, nhưng mọi người đều hiểu ý của em ấy muốn nói gì. Nam tiếp tục điều anh muốn nói:
- Nếu như em đã chọn sống như một người phụ nữ bình thường thì hãy vứt bỏ hết sự vô tính của mình. Quan hệ với chồng, làm một người vợ và làm mẹ trong tương lai. Muốn giữ vững gia đình của mình thì em phải trở thành một người dị tính hay ít nhất phải cố gắng sống giống như một người phụ nữ dị tính cả đời.
Gió nhẹ nhàng gật đầu.
...….
Tiệc cưới ở Nhà hàng B
Khánh mỉm cười hãnh diện khi nhìn sang bên cạnh, Gió cực kì xinh đẹp trong chiếc đầm cưới màu hồng nhạt, khách tới tham dự ai cũng xuýt xoa và chúc mừng cho đôi vợ chồng mới cưới. Gió đưa mắt nhìn mẹ, cô hạnh phúc khi thấy bà cũng đang mỉm cười hạnh phúc. Mẹ cô cùng sự giúp sức của Văn Nguyễn và Ngọc Lan đã tổ chức một đám cưới rất trọn vẹn và ấm áp cho cô.
Sau đám cưới cô chuyển sang sống ở nhà Khánh, ba mẹ Khánh sống ở quê, nên chỉ có hai vợ chồng và một con mèo sống cùng nhau. Khánh đang cùng mẹ bàn việc xây phòng em bé trong tương lai. Lan và Nguyễn sau khi giúp cô chuyển đồ đạc xong thì ba người cùng ngồi nói chuyện.
- Này, cho nè – Ngọc Lan thần bí chìa ra cái bọc trong suốt nho nhỏ có vài viên thuốc tròn tròn màu trắng ra đưa cho Gió – Dùng nó trong đêm tân hôn tối nay đi, Gió bí mật cho ông Khánh uống, đừng để ổng phát hiện.
Văn Nguyễn tò mò, đưa tay nắn nắn mấy viên thuốc:
- Gì đây bà Lan? – Rồi mặt Nguyễn vội xanh mét – Đừng nói tôi đây là thuốc kích ... đó nha.
Ngọc Lan méo mặt hét lên:
- Kích ... kích ... cái đầu ông, là thuốc ngủ ... đây một trăm phần trăm là thuốc ngủ.
Mặt Văn Nguyễn sáng rỡ:
- Không hổ danh bà là bạn thân của tui, tư tưởng lớn gặp nhau – Anh chàng cũng làm gương mặt cực kì nguy hiểm, (lại) thần bí rút ra từ trong túi quần một cái bọc nhỏ trong suốt nữa, tất nhiên bên trong cũng đầy những viên thuốc xanh đỏ – Tối nay Gió lén bỏ vào thức ăn của hắn đi, đây là thuốc xổ, rất công hiệu, thật đấy, mỗi lần giận nhau bạn gái đều lén cho Nguyễn uống thuốc này, đảm bảo tối nay ông Khánh sẽ ngủ trong toilet cả đêm, đố mà chạm một ngón tay tới Gió.
Gió và Lan cùng đưa ánh mắt thương hại cho Văn Nguyễn, thì ra dùng thuốc xổ thường xuyên nên dạo này anh chàng có vẻ ốm hơn trước một chút xíu xìu xiu.
Hiểu được tâm ý của hai bạn, cô cảm động, khẽ nắm tay hai người:
- Cảm ơn cả hai vì đã lo cho mình, nhưng Gió không cần thuốc đâu, dám làm đám cưới thì Gió cũng chuẩn bị tâm lý trước rồi, tránh được một vài ngày nhưng có ai tránh được cả đời. Giờ mọi người cứ coi Gió như là bình thường đi.
Đêm đó, Khánh nhìn cô bằng ánh mắt khao khát, quay sang ôm lấy cô, anh ta chuẩn bị đặt một nụ hôn vào môi cô.
Gió nhìn vào mắt Khánh:
- Hôm nay anh có thể chỉ ôm em và ngủ được không?! Sau lễ cưới em thấy mệt.
Khuôn mặt tràn đầy thất vọng, nhưng Khánh nghĩ, dù gì cô cũng đã là vợ của hắn, sau này còn nhiều thời gian, hắn nằm xuống bên cạnh và vòng tay ôm cô, được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Dù đã nói cứng với hai người bạn nhưng Gió cũng muốn mình ích kỷ lần này, ngày mai cô phải sống giống như số đông mọi người rồi nhưng không phải là đêm nay, cô muốn đêm nay là đêm cuối cùng cô dành cho chính mình, là cơn gió tự do tự tại không thuộc về bất cứ ai trên đời, cô nhắm mắt vào cảm nhận những cái chạm nhẹ của những con gió thổi vào từ cửa sổ, mơn man trên da mặt mình. Chợt thấy nhồn nhột, mở mắt ra Gió thấy mèo Nhoi đang dụi dụi mũi vào má cô như đang an ủi, dỗ dành. Động vật rất thông minh, nó có thể cảm nhận được chủ mình đang vui hay buồn. Gió ôm Nhoi vào lòng, một người một mèo sưởi ấm cho nhau.
Ở đâu đó trong đêm này cũng có nhiều người với nhiều tâm trạng khác nhau:
Nam đang trong phòng tối rửa những tấm hình hôm bữa anh chụp ba chị em Gió – Công Chúa – Quỷ Con, nhìn nụ cười tươi không chút muộn phiền của Gió trong hình, Nam thở dài, thương cho cô, thương cho chính mình và những người vô tính lạc lõng khác.
... .....…
Quỷ Con hỏi Công Chúa:
- Sao mọi người không chấp nhận những người như bọn mình?
- Vì mọi người đều theo tâm lý số đông, nếu mình thuộc thiểu số, khác với mọi người thì sẽ bị coi là lập dị. Nhiều người sợ những gì khác với họ thành ra họ e dè, kì thị. Còn bọn mình thì sợ bị kì thị nên cũng cố gắng dấu đi sự khác biệt của mình. Toàn những mâu thuẫn do chính con người tạo ra để làm khổ nhau.
- Thật buồn.
- Cũng không hẳn, mỗi người mỗi hoàn cảnh, tớ thấy hạnh phúc khi là người vô tính.
......…
Bố Già đang chôn những viên thuốc trị bệnh lãnh cảm mà bác sĩ kê cho anh, sợ vợ phát hiện mình không uống thuốc, cũng không dám vứt vào sọt rác, những nơi mà vợ có thể thấy, nên anh chôn trong chậu hoa Sứ, mà cũng gần tới ngày anh phải tái khám rồi.
......….
Mây và Núi không hẹn hò hôm nay, chỉ vỏn vẹn gửi cho nhau một tin nhắn chúc ngủ ngon vào buổi tối vì họ lo cho Gió, nên không có tâm trạng làm những chuyện khác.