Nam Nguyệt cầm trong tay một tấm thiệp mời, cảm giác như tờ giấy mỏng này đang dần nóng lên.
Bạn trai của cô sắp bước vào một cuộc hôn nhân, mới hôm kia thôi cô và hắn vẫn còn chúc nhau ngủ ngon, còn trò chuyện về tình hình gần đây của hai đứa.
Tình yêu bốn năm của cô và hắn, cô thực sự không muốn tin rằng hắn là một tên tra nam cặn bã.
Cô dâu của hắn chẳng phải là người mà cô biết sao? Là tiểu thư nhà họ Hoắc, Hoắc gia nắm giữ trong tay một thương hiệu xe hơi.
Từ thời còn học đại học, vị tiểu thư này đã theo đuổi bạn trai cô không buông tha, nhưng hắn vẫn kiên định lựa chọn ở bên cạnh một mình cô.
Thật không ngờ rằng… người thua cuộc vẫn là cô.
“Tiền mừng một triệu, có đồng ý kết hôn không?” Giọng nói áp đặt của mẹ cô vô tình đưa ý thức của cô trở lại.
Nam Nguyệt cảm thấy hơi mơ hồ về việc này.
“Còn không mau trả lời? Cơ hội lần này mà để mất thì sẽ không còn cơ hội khác đâu.
Ngọc Ngọc vẫn còn đang nằm trong viện đợi tiền từ mày đấy! Thân làm chị gái sao có thể không biết nghĩ như vậy?”
Từ hồi cô còn nhỏ cho đến bây giờ, cô luôn là đứa con hiểu chuyện.
Chỉ cần cô có làm sai dù chỉ một chút hay làm không đúng ý của bà ta thì đều sẽ bị mắng là không hiểu chuyện.
“Ta không quan tâm, một triệu tiền mừng cưới ta đã nhận của họ rồi! Dẫu sao thì mày cũng cần phải lấy chồng đó thôi, dù không muốn thì mày cũng phải làm.”
“Mày đừng quên rằng mày nợ cái nhà này đấy!” Nam Xuân hét lên trong giận dữ.
Câu nói này đã khiến cô hoàn toàn sụp đổ.
Cô và Nam Ngọc là hai chị em sinh đôi.
Vào năm cô mười bốn tuổi, hai chị em cô đã đi lên núi chơi.
Nam Ngọc đã hái một loại nấm và đòi ăn nó cho dù thế nào đi nữa, kết quả là ăn trúng một loại nấm độc dẫn đến những tổn thương ở gan không thể nào hồi phục.
Trong những năm qua phải luôn sử dụng thước men để duy trì sự sống.
Vào cái khoảnh khắc đó, cô đã can ngăn, nhưng cô đã hết cách với đứa em cứng đầu này, con bé còn cảm thấy rằng nấm này rất ngon càng muốn giữ không cho ai khác ăn, do đó chỉ có cô là thoát khỏi.
Nhưng Nam Xuân lại luôn để hết mọi trách nhiệm cho cô gánh vác.
Trong những năm qua cô chỉ là cái máy rút tiền của gia đình, tiền mà cô dùng để đi học đại học cũng là do cô vất vả mà kiếm được.
Nhưng chỉ cần là bà ta nói cần tiền thì cô đều phải đưa.
Theo như lời bà ta thì là do cô đã chưa chăm sóc tốt cho em gái của mình dẫn đến sự việc đáng tiếc trong quá khứ, đó là tất cả những gì mà cô nợ cái gia đình này.
“Nguyệt Nguyệt, mẹ cũng biết là con sống cũng không dễ dàng gì, mẹ cũng sống dễ dàng gì đâu.
Mẹ một mình nuôi nấng hai đứa con lớn lên.
Ngọc Ngọc mỗi tháng còn phải tốn nhiều tiền viện phí như vậy.
Mẹ… Con là đứa con gái yêu quý của mẹ, con nên cùng với mẹ chia sẻ gánh nặng đúng chứ?”
Điện thoại truyền đến tiếng khóc của bà ấy, Nam Nguyệt từ lâu đã quen với việc này.
Bà ấy lần nào cũng vậy, vừa đánh vừa xoa.
“Mẹ à, sau vụ này là nợ nần chấm dứt hết đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ cần nhận được một triệu này và cuộc phẫu thuật của Ngọc Ngọc kết thúc tốt đẹp thì con có thể có cuộc sống riêng của con.”
“Vậy thì được thôi, tôi sẽ kết hôn.”
Nam Nguyệt chan chứa nước mắt, cuối cùng sau bao năm thì giờ cô đã có thể thoát khỏi cái món nợ này rồi.
“Nhưng mẹ phải giữ lấy lời vừa rồi đấy! Từ nay không được nói là tôi nợ Ngọc Ngọc nữa, cũng sẽ không nợ gì mấy người nữa.”
“Tất nhiên rồi! Ta đã nói là sẽ làm”
Cô lau khô những hàng nước mắt ngắn dài của mình, ánh mắt cô bừng sáng.
Vào ngày hôm sau, cô thức dậy sớm sửa soạn và mang theo giấy tờ tùy thân đến Cục Dân sự.
Nếu nói rằng là cô có thể thản nhiên là nói dối, dẫu sao thì cưới một người mà bản thân chưa từng gặp mặt, điều đó nghe cũng quá vô lý rồi.
Cô cũng nghĩ về điều này rất lâu rồi, liệu sẽ có gia đình nào chi trả cho số tiền một triệu kia chứ? Chắc là mấy ông già muốn bỏ tiền ra để kiếm về mấy cô vợ xinh đẹp hoặc là một thiếu gia nhà giàu nào đó bị tàn tật.
Bất kể là ai đi nữa thì cô cũng sẽ chấp nhận thôi.
Hôm qua, sau khi nói là đồng ý với hôn sự này, Nam Nguyệt liền liên lạc với một người của bên trung gian.
“Tiểu thư Nam Nguyệt, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa trước phòng Dân sự.
Chúng tôi sẽ đi chuyển bằng một chiếc xe Volkswagen màu đen, số đuôi là 888 nên tiểu thư để ý nhé!”
Ở góc đường một ngã tư có một chiếc xe Rolls-Royce đỗ ở đó.
Một người đàn ông mang một khí chất cao quý và lịch lãm đang ngồi bên trong, anh ta đeo một chiếc kính râm khá to che hết cả chân mày.
Anh ta chỉ để lộ ra sống mũi cao và đôi môi mỏng cùng với những đường nét góc nghiêng rất rõ ràng.
Chỉ nhìn đôi môi mỏng và chiếc cằm nhọn kia thôi cũng để người ta cảm thấy rằng anh là một tên lạnh lùng, vô cảm.
Mặc dù không thấy mắt anh ta nhưng anh ta toát ra một bầu không khí lạnh lẽo như thể đang rút hết không khí xung quanh vậy, thật sự là làm cho người ta chẳng còn dám thở mạnh.
Cung Bắc Thần, một trong những người thừa kế của tập đoàn Đế Cung.
Cũng là người có khả năng được thừa kế cao nhất trong những anh em của anh.
Anh ta bắt đầu kinh doanh từ năm 18 tuổi, đi khắp mọi nẻo đường đầy thách thức với sự quyết đoán của mình.
Trong số bốn thiếu gia của thế hệ này của Cung gia thì anh nổi trội hơn cả.
Hiện nay anh ta đã chuyển sang thị trường Trung Quốc, tập đoàn BC là do một tay anh thành lập nên.
Ở thời điểm này mà nói, tập đoàn BC của Trung Quốc được ví như là ngôi sao mới nổi, khi đang từng bước mở rộng sức ảnh hưởng.
“Con trai, đừng quên rằng giờ con là Cố Bắc Thần đấy.
Ta cũng đã làm xong hộ khẩu và căn cước cho con rồi.
Đừng để lộ ra thân phận của con, hãy cứ giả vờ rằng con không có gì trong tay đi vì ảnh hưởng của nó.”
Một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch đi tới đưa túi tài liệu cho Cung Bắc Thần, bà ấy mang một bầu không khí khá dễ chịu.
Bà ấy là Hứa Dĩnh, là mẹ của Cung Bắc Thần.
“Có cần phải vậy không?” Cung Bắc Thần vẫn đang ngồi gõ bàn phím, giọng nói lạnh lùng của anh cứ là một tảng băng.
Thời gian của anh ta là vàng, ngay cả khi đi xe thì vẫn có thể sắp xếp mọi chuyện.
Hứa Dĩnh đã có chút không vui, định là sẽ đưa tay ra gập cái laptop lại.
“Con đừng quên rằng chỉ khi con lấy vợ và sinh con trai thì mới có thể kế thừa toàn bộ tập đoàn Đế Cung.”
Lúc này Cung Bắc Thần mới dừng tay, mẹ anh nói đúng.
về phần tài năng thì có lẽ sẽ chẳng có ai có thể theo kịp anh, nhưng anh vẫn cần phải kết hôn và có con thì mới có thể thực sự trở thành người thừa kế tập đoàn.
Từ hai năm trước, anh đã bắt đầu dàn xếp hôn việc cưới hỏi và sinh con.
Thế nhưng ba cô gái mà anh chọn đều chưa kịp bước qua cửa nhà anh thì đều đã mất mạng.
Hoa Anh đi xem bói tử vi cho anh, thì được biết rằng mệnh của anh không phù hợp với hôn nhân, cả đời này anh sẽ chẳng thể kết hôn.
Tất nhiên với những lời nói vô căn cứ như vậy Cung Bắc Thần sẽ không tin, anh chỉ tin là tất cả những việc xảy ra đều là có kẻ cố ý gây ra.
Nên việc kết hôn anh tạm thời gác lại để tìm hiểu nhưng đáng tiếc lại trắng tay, anh không thu được gì hữu ích.
Hứa Dĩnh nắm lấy tay của Cung Bắc Thần,
“Mẹ đã tìm đại sư xem bói rồi, ông ấy nói cô gái này mệnh của cô gái này rất đặc biệt sẽ không bị con khắc.”
“Nếu là do con người gây ra thì sao?”
“Nếu là do con người, chẳng phải danh tính này là giả sao? Đường đường là tứ thiếu gia của Cung gia vẫn còn độc thân, người kết hôn là Cố Bắc Thần.”
Cung Bắc Thần nhìn vào ánh mắt nhe nhóm xảo quyệt của mẹ, anh mang những suy nghĩ khác.
Có lẽ anh sẽ có thể làm cho kẻ đứng đằng sau trò ma quỷ này lộ diện.
“Được rồi, con trai cưng, nghe mẹ, ngoan ngoãn sinh cho mẹ một đứa cháu trai mũm mĩm dễ thương đi.”
Hứa Dĩnh ép chặt hai tay vào mặt của Cung Bắc Thần, điều này khiến anh cực kỳ không thoải mái, anh lập tức tránh né.
“Hiểu rồi!”
Tài xế cũng phải nén tiếng cười.
Phu nhân rõ là hài hước và duyên dáng, nhưng lại sinh ra một cậu thiếu gia máu lạnh.
Cung Bắc Thần lập tức đổi xe sang chiếc xe Volkswagen màu đen có số đuôi là 888.
Xe đã đi đến trước cổng ra vào Cục Dân sự, Hứa Dĩnh nhanh chóng chỉ về hướng của một cô gái đứng ở cửa ra vào, nói:
“Con trai, là cô bé đó, mẹ đã xem qua ảnh, cô bé ấy rất xinh.”
Cung Bắc Thần nhìn ra cửa sổ một cái.
Một cái nhìn thôi đã đủ cho anh thấy có gì đó lạ trên người Nam Nguyệt, anh lập tức xác định cô là kẻ đào mỏ.
Một cô gái tiêu xài xa hoa.
Đó là ấn tượng đầu tiên của anh về cô.
Nhìn qua thì đúng là vậy, một cô gái trẻ nhận một triệu tiền hỏi cưới chắc chắn cũng là vì tiền của anh chàng đó, muốn thông qua một cuộc hôn nhân để bước vào cửa hào môn thoát khỏi cảnh nghèo đói.
Người có thể bỏ ra số tiền đó làm tiền mừng cưới trong suy nghĩ của một người bình thường, thì chắc chắn sẽ cho rằng gia đình đó có rất nhiều tiền.
Vậy nên ngay cả khi đó là một lão già ghê tởm thì cô cũng sẽ đồng ý.
Cung Bắc Thần nhún vai một cái chuẩn bị tháo mắt kính xuống, mắt của anh vẫn chưa khỏi.
Trong vài ngày qua vì làm việc xuyên suốt ngày và đêm dẫn đến việc mắt anh bị viêm, nên anh đã phải đeo kính suốt mấy ngày.
Nghĩ hết thứ này sang thứ khác, anh vẫn còn chưa tháo kính.
Cung Bắc Thần xuống xe trước, vươn tay ra đỡ Hứa Dĩnh.
Ai mà biết mắt anh vẫn chưa khỏi, tầm nhìn bị hạn chế nên dẫm phải một viên gạch, cả cơ thể mất thăng bằng, anh lảo đảo một lúc.
Theo bản năng Hứa Dĩnh vội vàng đưa hai tay đỡ anh.
“Con trai, con không sao đấy chứ?”
Nam Nguyệt nhìn khắp đông tây, cuối cùng thì cô cũng thấy chiếc xe có biển với những con số cuối là 888.
Cô nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm đang được người khác đưa tay ra giúp đỡ.
Cô lập tức hiểu ra gì đó, cô nhận ra anh là một người mù.