Nam Nguyệt nhanh chóng tiến lại gần.
“Anh là… Cố Bắc Thần?”
Cung Bắc Thần bất ngờ, anh đứng hình một lúc rồi gật đầu.
Nam Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh.
Cô không khỏi kinh ngạc khi bản thân đã lấy một một mù làm chồng.
Hứa Dĩnh thấy con dâu, bà bỗng vui mừng, hai tay thì vẫn giữ nguyên tư thế đỡ Cung Bắc Thần.
“Con dâu, con thực sự rất đẹp đấy.”
Được người khác khen một cách thẳng thắn như vậy không khỏi khiến Nam Nguyệt có chút đỏ mặt.
“Con chào dì.”
Nam Nguyệt vội vã qua bên còn lại của Bắc Cung Thần.
“Để con ạ.
Thực sự xin lỗi dì.
Con… con không biết rằng thị lực của anh ấy không tốt.”
“Thị lực không tốt?” Hứa Dĩnh nhìn lên rồi lại nhìn về phía con trai.
Chiếc kính râm đen và việc anh giữ cái tư thế cao ngạo đó mà không chuyển động, còn thêm cả việc bà đang giữ anh như vậy.
Quả thực là trông rất giống người bị mù.
“Đúng! Mắt của thằng nhóc này không thể nhìn được, nó bị mù.” Hứa Dĩnh trực tiếp thừa nhận.
Đằng sau chiếc kính, Cung Bắc Thần nhăn nhó tự hỏi, rốt cuộc bà ấy nói như vậy là có ý gì?
Dưới chân, Hứa Dĩnh ngay lập tức đá vào chân anh để ra hiệu, không làm vậy thì anh cũng hiểu bà cần anh hợp tác với bà.
Người mẹ này…
“Chúng ta đi thôi, con dâu.
Chúng ta vào đăng ký kết hôn chứ.”
“Vâng.”
Nam Nguyệt dắt Cung Bắc Thần.
Hứa Dĩnh sau đó buông tay nhìn cặp vợ chồng trẻ đứng cùng nhau.
Sao có thể có có tướng phu thê như vậy chứ?
Hai người tiếp tục bước vào trong, Nam Nguyệt tự điền thông tin của cô, còn về phần Cung Bắc Thần thì là do mẹ anh điền.
Lúc chụp ảnh, những người làm trong cục dân sự cũng cảm thông cho anh là một người mù, còn chẳng bắt anh phải tháo chiếc kính ra.
Tới lúc nhận giấy chứng thực, Cung Bắc Thần nhìn lướt cái đồng hồ treo ở bức tường hành lang phòng Dân sự, cuộc họp của anh sắp bắt đầu.
Nhưng nghĩ đến hiện tại anh đang là một kẻ mù.
“Mẹ, đã mấy giờ rồi thế?”
“Gần bốn giờ.”
“Con có việc, con cần đi trước.” Cung Bắc Thần lạnh lùng nói.
Hứa Dĩnh biết Cung Bắc Thần vốn rất bận rộn.
Lịch trình của anh được sắp xếp tỉ mỉ và chính xác đến từng phút, vì vậy cũng không thể trách anh.
“Vậy thì tối nay về sớm đi, hôm nay là ngày tốt cho hai đứa hưởng đêm tân hôn cùng nhau.”
Cung Bắc Thần rời đi.
Hứa Dĩnh nắm lấy tay Nam Nguyệt,
“Con dâu, để ta đưa con về nhà.”
Cách đó không xa, một chiếc xe Maserati đậu ở đó.
Kính xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông bước tới cung kính nói,
“Tiểu thư, họ đã đăng ký rồi, là sử dụng danh tính giả, Cố Bắc Thần.”
“Làm tốt lắm.” Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ dưới ánh nắng càng làm nó trở nên đặc biệt, thu hút mọi ánh nhìn.
“Vậy chúng ta có nên báo cáo lên cấp trên không?”
“Không cần, tôi sẽ tự lo liệu vụ này.”
“Vậy được.”
Cửa sổ xe được nâng lên một cách từ tốn, nụ cười của người phụ nữ càng trở nên thoải mái hơn.
Hứa Dĩnh dẫn theo Nam Nguyệt đến khu dân cư trên đường Phục Hưng, gọi là Hoa Thiên Uyển.
Không cũ cũng chẳng thể nói là mới.
“Ngôi nhà này là do ta thuê.
Nguyệt Nguyệt à, khiến con chịu thiệt thòi rồi.
Con cũng biết việc đưa ra một triệu tiền hỏi cưới, cũng bởi thế nhà ta cũng không còn nhiều nữa.”
Trong lòng Nam Nguyệt bỗng cảm thấy không vui.
Có lẽ là bởi Cố Bắc Thần là một người mù, vì vậy bà ấy mới tiêu hết số tiền tiết kiệm của bản thân để con trai cưới vợ.
Vì để lo cho con cái mà sẵn sàng cho đi tất cả, người như vậy thật đáng để khâm phục.
“Không sao đâu dì, căn nhà này nếu trang trí lại một chút cũng khá tốt.
Hai người chúng con sẽ cố gắng rồi sau này bỏ tiền ra mua một căn nhà.
Nên là không có vấn đề gì đâu ạ.”
Hứa Dĩnh thấy Nam Nguyệt chẳng hề tỏ ra chút bất mãn nào, ngược lại còn rất vui vẻ chấp nhận mà càng thêm an ủi.
“Vẫn còn gọi dì à, không phải nên gọi ta một tiếng mẹ sao?”
“Mẹ… “ Nam Nguyệt cảm thấy có chút xấu hổ.
“Thôi được rồi! Nguyệt Nguyệt, vẫn còn một chuyện mẹ muốn nhờ vả con.”
“Mẹ cứ nói ạ.”
“Bắc Thần đúng là bị mù, chuyện giường chiếu nhờ con chủ động chút nhé.”
Gương mặt Nam Nguyệt bỗng đỏ ửng, sao có thể đem một chuyện như thế này ra để nói được chứ?
“Mẹ biết là việc này sẽ có hơi khó khăn với con.
nhưng mắt của Bắc Thần không nhìn được, nên là dù nó có muốn cũng không thể, đúng chứ? Bắc Thần đã 28 tuổi rồi, tuổi tác của nó đã không còn nhỏ nữa, mẹ cũng rất muốn trở thành bà nội.”
Nam Nguyệt không thể phản bác.
Hứa Dĩnh có lẽ đã dành phần lớn cuộc đời của mình lo cho con trai, phải chứ? Bà ấy chỉ đơn giản là muốn trở thành bà nội, điều này chẳng có gì đáng trách.
“Vâng.”
“Vậy là đồng ý rồi nhé.” Nói xong, Hứa Dĩnh kéo lấy tay Nam Nguyệt, đeo vào cổ tay cô một chiếc vòng ngọc.
“Mẹ, như vậy sao được ạ.”
“Có gì không được sao? Chiếc vòng này không là gì cả, cứ xem nó như là quà gặp mặt của ta đi.”
Hứa Dĩnh rời đi sau đó, chỉ còn lại một mình Nam Nguyệt.
Nam Nguyệt thở dài, cô giờ đây đã thực sự kết hôn với một người mù.
Cô nhếch nhẹ khóe môi, không sao, người mù thì là người mù thôi.
Rốt cuộc là vẫn tự mình lo cho cuộc sống hàng ngày.
Nam Nguyệt nhanh chóng sắp xếp đồ đạc đã được chuyển đến đây, Đây là một căn hộ nhỏ với hai phòng ngủ, phòng ngủ cũng rất nhỏ, chỉ còn cách sử dụng làm phòng chứa đồ linh tinh.
Cô dọn dẹp suốt cả một ngày mới có thể dọn xong căn nhà.
Tuy nhiên, cả đêm qua Cung Bắc Thần đã chẳng về nhà.
Nam Nguyệt thức dậy liền vội vã chuẩn bị đến công ty.
Sau khi tốt nghiệp Nam Nguyệt đã tham gia làm việc tại tập đoàn BC, là một thư ký trong ban thư ký.
Thành thật mà nói, cô ấy xuất thân là một học viên học viện nghệ thuật và việc trở thành thư ký này hoàn toàn không liên quan.
Sau khi cô tốt nghiệp thực sự là không tìm thấy việc làm phù hợp.
Cô muốn vẽ truyện tranh, nhưng nghề này lại không đủ để nuôi sống bản thân cô.
Mấy công việc làm thêm của cô cũng không ổn định, cô cần một công việc có thể kiếm tiền một cách ổn định.
Do đó cô đã vô tình vào ban thư ký của tập đoàn BC rồi làm một số việc linh tinh.
“Bộp, bộp, bộp.” m thanh của tiếng vỗ tay vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng của người quản lý văn phòng thư ký.
“Tổng giám đốc Cung sẽ tới trong vài ngày tới, anh ấy cần một thư ký và người đó sẽ là một trong số những người ở đây.
Nếu ai hứng thú, có thể lại chỗ tôi để đăng ký, còn chuyện chọn ai là việc của Tổng giám đốc Cung.”
Đồng nghiệp Tần Điềm chạm nhẹ vào vai Nam Nguyệt.
“Cậu có tính đăng ký không?”
Nam Nguyệt lắc đầu.
“Tôi không hứng thú.”
Đến công ty cũng đã được một khoảng thời gian rồi, về công việc thư ký này, Nam Nguyệt cũng có những sự hiểu biết riêng.
Thư ký của các Phó giám đốc thường xuyên bị đưa đi tham gia các buổi tiệc rượu.
Thậm chí có người còn trực tiếp trở thành tình nhân nhỏ của Phó giám đốc.
Cô vẫn là yên vị ở vị trí của mình, làm một số công việc linh tinh.
Cô còn có công việc bán thời gian có thể giúp đỡ đôi chút cho chi tiêu gia đình.
“Nghe nói tiền lương có thể lên tới 2 con số đó.”
“2 con số?” Con số này làm Nam Nguyệt bất ngờ.
Nói thật thì cô đang rất cần tiền, cần rất nhiều là đằng khác.
Đối với cô con số này cực kỳ hấp dẫn.
Nam Nguyệt cắn môi mà không nói gì.
“Nghe nói Tổng giám đốc còn là một người rất đẹp trai, nhưng… “
Tần điềm ghé sát tai Nam Nguyệt nói,
“Anh ta còn không hứng thú với phụ nữ cũng như việc giường chiếu.”
“Chắc không?”
Trên thế giới này mà vẫn còn tồn tại một Tổng giám đốc không quan tâm đến việc đó sao?
“Có thể là không thể làm việc đó, cũng có thể là thích đàn ông.” Tần Điềm tỏ ra không chắc chắn.
Biểu cảm Nam Nguyệt trở nên phức tạp.
“Có đáng tin không?”
Bố của Tần Điềm là một thành viên trong Hội đồng quản trị của công ty.
Cô ấy đến đây làm việc theo sự sắp xếp của bố cô.
Trong thời gian làm việc thì cũng chẳng ai dám chỉ chỉ đạo cô ấy, ngày nào cũng lặp lại như vậy.
“Chắc chắn! Bố tôi nói là ông ấy đã làm việc với Tổng giám đốc Cung trong ba năm, nhưng chưa từng thấy anh ta gần gũi với phụ nữ.”
Nam Nguyệt không thể kiềm lòng mà xúc động.
Nếu Tổng giám đốc không gần gũi với phụ nữ, vậy chẳng phải là việc cô làm thư ký sẽ chẳng có vấn đề gì sao?
“Tuy nhiên, Nam Nguyệt, Lâm Tiêu Tiêu rõ ràng là rất muốn có được vị trí này đấy.”
Nam Nguyệt nhìn một cái về phía Lâm Tiêu Tiêu.