Mới hơn sáu giờ tối, thành phố chào đón giờ cao điểm như thường ngày, những người làm công trút bỏ gánh nặng công việc mà đổ xô đi tìm giây phút vui vẻ hiếm hoi ngắn ngủi cho mình.
Chu Diệc Châu cố ý đến muộn, khi dẫm giày cao gót mũi nhọn bước vào thang máy, dựa vào tấm kính rồi kiểm tra lại lớp trang điểm của mình.
Ừm, cũng khá xinh đẹp.
Tối nay là buổi họp lớp kỷ niệm tròn 10 năm tốt nghiệp của lớp 5 khóa 11 trường trung học phổ thông Thanh Lưu, Chu Diệc Châu không có ý nghĩ gì khác, không muốn tranh luận xem ai thành công nhất, cũng chẳng muốn so xem ai lấy chồng giàu nhất, cô chỉ cần mình là người xinh đẹp nhất, đủ để áp đảo ai đó là được.
Chu Diệc Châu vừa mới bước ra khỏi office building, chiếc xe ngừng ở ven đường đột nhiên nhấn còi, chỉ chốc lát sau cửa kính đã hạ xuống, một cô gái ăn mặc thời thượng xuất hiện.
Cô lên xe rồi thắt đai an toàn, dựa vào quy tắc “lên sân khấu” khi đi xã giao, nhắc nhở Cận Mộng: “Chúng ta đến khách sạn muộn một chút, tốt nhất là muộn khoảng 10 phút.”
Cận Mộng đã là bạn thân của cô suốt mười mấy năm, còn không hiểu rõ ý đồ riêng của cô ư? Cô nàng lắc đầu: “Những người như các cậu lúc nào cũng thích đến muộn ra vẻ thần bí hết.”
“Đương nhiên, tóm lại mình muốn là người đến cuối cùng, cũng đỡ phải ngồi đó tiếp chuyện.”
Chu Diệc Châu lấy nước hoa trong túi ra rồi xịt vào cổ tay và sau cổ, hương hoa bách hợp như khiến người ta ngâm mình trong tơ lụa, thơm đến nỗi say lòng người.
Cận Mộng không thể không đồng ý, đang yên lành lại họp lớp, tập trung một đám người đã không gặp nhau suốt bảy năm, khó tránh khỏi có vài người sẽ so đo thành tích hiện tại với bạn học cũ.
Chu Diệc Châu muốn đến muộn hơn bất cứ ai, vì thế cô và Cận Mộng đi dạo ngắn trang sức ở một cửa hàng gần đó, mua thêm bông tẩy trang và nước xịt miệng rồi bỏ vào túi xách.
Thấy bầu trời đêm mùa hè càng lúc càng tối, Chu diệc Châu mới vừa lòng buông tay, cùng Cận Mộng đến bữa tiệc.
Họp lớp, nội dung như tên gọi, là tập trung một đám bạn cùng lớp lại.
Sau khi Chu diệc Châu và Cận Mộng đến, những người bạn đã lâu không gặp kéo đến chào hỏi, ai cũng thân mật gọi cô là “Châu Châu”, gợi lại không ít hồi ức đẹp.
“Châu Châu, lúc trước cậu làm đại biểu môn Ngữ văn, quan niệm về thời gian đúng lắm mà? Cậu nhìn đồng hồ xem, đã nói hôm nay hẹn 7 giờ, sao cậu còn đến muộn 5 phút vậy?” Người nói chính là lớp trưởng Hứa Thành, hồi còn đi học chính là người thích lo chuyện bao đồng nhất, bệnh cũ vẫn không thay đổi.
“Bán mình cho tư bản nên không thể tự mình quyết định thời gian được mà lớp trưởng.” Chu Diệc Châu tự trêu chọc chính mình.
“Ai mà không biết nhà Chu Diệc Châu cậu…” Hứa Thành suýt chút nữa đã lỡ lời, vội vàng sửa miệng.
“Nói thế nào thì cậu cũng phải chúc mọi người một ly, lúc cậu chưa tới mọi người đều nhắc cậu đấy.”
Chu Diệc Châu còn lâu mới tin cái miệng ba hoa của cậu ta.
Tuy trong lòng chán ghét nhưng trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh: “Vậy tôi chỉ uống một chút thôi đó.”
Sau khi cô ngồi xuống mới có thời gian quan sát xung quanh, một bàn tròn lớn có đường kính khoảng 5m, từng gương mặt trong trí nhớ dần xuất hiện, nhìn một hồi, trong lòng không khỏi thở dài.
Cận Mộng thò qua nói nhỏ với cô: “Không được rồi Châu Châu, cậu vẫn còn hơi nóng nảy đấy, có người còn muốn được chú ý hơn cậu cơ.”
Mặt Chu Diệc Châu không đổi sắc, uống một ngụm nước: “Có bản lĩnh thì đừng tới, truyền thuyết thì cũng phải có dáng vẻ của truyền thuyết.”
Vừa nói xong, hô hấp của Chu Diệc Châu như dài ra, cả người cũng trở nên căng thẳng, mắt vô thức nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, nhưng trong nháy mắt, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, giống như có tia sáng từ quá khứ lọt vào, chiếu sáng vào ký ức đã bị bụi bao phủ ở tận sâu đáy lòng của cô.
Mọi người nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, vậy mà lại nhìn thấy hai học bá khác của lớp, tất cả đều đứng dậy hoan hô chào mừng hai người, trường hợp này náo nhiệt bỏ xa lúc Chu Diệc Châu đến, lại như một cơn sóng vỗ cho cô bẹp dí ở trên bờ.
Cận Mộng nhíu mi ngoái đầu nhìn lại, quăng cho Chu Diệc Châu một ánh mắt ngầm hiểu.
“Cách lên sân khấu tỏa sáng nhất chính là đi đôi một nam một nữ.” Cận Mộng ghé sát đến chỗ cô rồi nói.
Chu Diệc Châu làm như mắt điếc tai ngơ, đoan chính ngồi ở chỗ ngồi, ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời: “Thế thì sao? Đều là người bà đây chơi chán rồi bỏ lại.”
Cận Mộng che miệng nhịn cười, giơ ngón tay cái tỏ vẻ khen ngợi, lại đứng đắn hỏi: “Mình thấy Tần Nhiêu đẹp trai hơn ngày trước nữa đấy, cậu thật sự không còn cảm giác gì à?”
Phải không? Chu Diệc Châu cũng chưa liếc mắt nhìn anh một cái, nghe cô nàng nói vậy mới miễn cưỡng nhìn về phía trung tâm kia, đầu ngón chân không biết cố gắng mà cuộn tròn lại.
Có từ gì ý nhỉ? Thiên phú dị bẩm.
Có người thông minh giống như đáp án trong bài thi vậy, có thể tỏa sáng mà không cần cố gắng, như ánh trăng và mặt trời, vừa quý giá lại là duy nhất.
Chu Diệc Châu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là mặt trời, còn Tần Nhiêu là ánh trăng.
Sau một hồi mọi người để ý quá mức, Tần Nhiêu và Tưởng Hàm mới ngồi xuống, vừa lúc ngồi đối diện với Chu Diệc Châu, ngẩng đầu lên là có thể quan sát gương mặt sau bảy năm chìm nổi của nhau.
Thời khắc Chu diệc Châu đón nhận ánh mắt của Tần Nhiêu, cũng không biết chữ “trốn” ở đâu đột nhiên xuất hiện, chuyện cũ năm xưa tạm gác sang một bên, cô lịch sự mỉm cười với anh.
Tần Nhiêu đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó đã quay sang nói chuyện gì đó với Tưởng Hàm.
Chu Diệc Châu cảm thấy trên bờ cát có không ít chim hải âu tới mổ vào thân thể cô, chỉ có thể cố gắng tự khuyên bản thân mình không cần đau lòng.
Thôi bỏ đi.
Sau khi mọi người đến đông đủ, đương nhiên là bắt đầu dùng bữa, vừa uống rượu vừa khoác lác, dù gì cũng tốt hơn là không nói gì.
Bữa tiệc này là Hứa Thành làm chủ, thứ nhất là kỷ niệm 10 năm ra trường, thứ hai coi như chúc mừng Tần Nhiêu về nước phát triển, cho nên bữa cơm này Tần Nhiêu mời khách.
Tuân thủ nguyên tắc vặt lông dê, Chu Diệc Châu chỉ chọn ăn những món đắt nhất, nếu có thể gọi menu, cô hận không thể hút cạn máu của Tần Nhiêu.
Hứa Thành còn chưa quên chuyện ban nãy, đứng dậy rót thêm rượu cho Chu Diệc Châu: “Châu Châu, cậu còn nợ mọi người một ly đấy.
Nào uống đi.”
Người đến muộn cũng không chỉ có một mình Chu Diệc Châu, nhưng sao Hứa Thành chỉ biết ghim mỗi mình cô vậy? Chẳng lẽ ai trả tiền thì người đó lớn nhất à?
Chu Diệc Châu ghét nhất là bị người khác ép uống rượu, nhất định không để bản thân bị thiệt nên đề nghị: “Lớp trưởng, buổi tụ họp kỷ niệm 10 năm này không có giáo viên, cậu xem như người đứng đầu ở đây, cậu uống trước đi.”
Cận Mộng ở một bên che miệng cười trộm, thấy Chu Diệc Châu trút rượu của mình vào ly của Hứa Thành, sau đó mới tự rót cho mình nửa non ly, còn tỏ ra yếu đuối: “Tửu lượng của tôi không cao, sợ uống nhiều rồi sẽ làm phiền đến Cận Mộng.”
Có người ồn ào: “Không phải còn có chúng tôi sao? Chúng tôi không sợ phiền đâu.”
Chu Diệc Châu khẽ “xùy” một tiếng trong lòng, cậu không sợ phiền á? Bà đây còn chẳng thèm phiền cậu đâu.
Chu Diệc Châu nhìn về phía bạn học nam mà mình chưa nhớ tên kia, cười cười: “Bảy năm không gặp mà cậu vẫn còn hài hước như xưa.”
Hứa Thành uống một ly rượu đầy, vừa định mời Chu Diệc Châu thì lại có người ồn ào: “Đêm nay đâu chỉ có mỗi Chu Diệc Châu đến muộn, Tần Nhiêu và Tưởng Hàm cũng đến muộn mà, ba người nâng ly chúc nhau đi.”
Người này đúng là cái hay thì không nói mà nói cái dở, có khả năng cũng chỉ muốn xem kịch vui, mượn câu nói thịnh hành dạo gần đây chính là đám người hóng hớt thích ăn dưa.
Tưởng Hàm hào phóng nhận lấy, khi rót rượu, Tần Nhiêu chỉ rót một chút cho cô ta, trong tiếng nói ồn ào xung quanh, thanh âm của anh lại rất rõ ràng: “Uống một chút là được.”
Sau đó để chứng tỏ công bằng, anh tự rót đầy ly cho mình.
Chu Diệc Châu lẻ loi đứng ở đối diện đối lập hoàn toàn với hai người nói cười vui vẻ này, đây đâu phải họp lớp, rõ ràng là tổ chức tiệc cưới cho bọn họ mà.
Chu Diệc Châu nâng ly chúc mọi người: “Kính tình bạn mười năm của chúng ta, hy vọng mười năm tiếp theo chúng ta vẫn phong hoa chính mậu*”
(Phong hoa chính mậu: phong nhã hào hoa ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.)
Một trận tiếng vỗ tay vang lên, cô uống cạn ly rượu rồi giơ ra cho mọi người kiểm tra, sau đó không quan tâm hai người đối diện nữa, ngồi xuống bắt đầu ăn, vô cùng vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.
Tưởng Hàm uống xong cũng ngồi xuống, Tần Nhiêu giơ chén rượu, không sốt ruột uống ngay: “Hôm nay tôi mời, hy vọng mọi người cứ chơi thỏa thích.”
Nếu Tần Nhiêu đã nói vậy, những người với công phu sư tử ngoạm đó tuyệt đối không bỏ qua, lại kêu phục vụ đến để gọi những món và rượu đắt nhất ở đây, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Chu Diệc Châu.
Một bữa liên hoan kết thúc, đương nhiên còn phải kèm theo hoạt động giải trí, chính là đi hát karaoke.
Nếu không có công việc quấn thân, Chu Diệc Châu tuyệt đối sẽ không thức đêm, nhưng cơm nước xong mà viện cớ không đi hát, như vậy bọn họ sẽ nghĩ cô lâm trận lùi bước.
Cơm cũng đã ăn rồi, cô còn sợ đi hát sao?
Đừng quên, cho dù là hồi đi học hay bây giờ thì cô đều là bá chủ phòng karaoke, nếu không đi thì hời cho người khác quá rồi.