"Đại ca...!chuyện này..."Hi Nam vẫn có chút do dự.
Em gái hắn bị sốt đến hồ đồ nên đầu óc không bình thường, ngày nào cũng mơ mơ màng màng, hắn đương nhiên muốn bảo vệ em gái không cho cô bé nhìn thấy cảnh tượng ô uế bên trong, nhưng hắn đã gọi Lệ Vi Lan một tiếng đại ca, cái đùi này còn chưa ôm chặt, lúc này gặp chuyện đầu tiên lại chỉ lo cho em gái, liệu anh có để bụng không?
Lệ Vi Lan chỉ liếc mắt là biết hắn đang do dự điều gì.
Anh chỉ nhàn nhạt nói: "Đợi ở cửa đi."
Hi Nam lui ra ngoài.
Tên côn đồ dẫn đường nhìn sắc mặt Lệ Vi Lan lạnh đi trong nháy mắt, hai chân run rẩy sợ hãi, hắn lắp bắp nói: "Tôi...!tôi...!tôi không tham gia..."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", sợi xích chó trên cổ người phụ nữ đã đứt lìa, cô ta vừa thoát khỏi cảnh trói buộc liền "xoẹt" một cái đứng dậy, vung tay phóng ra một quả cầu lửa.
Quả cầu lửa này khi rời khỏi tay cô ta chỉ to bằng quả bóng bàn, nhưng sau một giây đã như hấp thụ các nguyên tố lửa trong môi trường xung quanh, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành to bằng quả bóng rổ, chỉ nhìn vào phần lõi màu đỏ cam cũng biết uy lực khủng khiếp đến mức nào - người phụ nữ vốn bị trói như chó vào cột này, ít nhất cũng là một dị năng giả cấp hai trở lên!
Tên côn đồ sợ đến mức tè ra quần, tay chân tịnh dùng chạy ra ngoài - hắn vừa định nhắc nhở dị năng giả hệ tinh thần này không được mở khóa lung tung thì anh đã mở rồi, hắn còn chưa kịp mở miệng ngăn cản!
Nghe tiếng gió, tai người phụ nữ khẽ động, tay vung lên, quả cầu lửa kia liền lao thẳng về phía tên côn đồ đang chạy trốn, dọc đường chỉ để lại tiếng không khí nổ bùng như tiếng gào thét.
Xong rồi!
Tên côn đồ trợn tròn đôi mắt tuyệt vọng, ngay cả chạy cũng không chạy nổi.
Nhưng vài giây sau, hắn phát hiện không đúng, sao cảm giác đau đớn và bỏng rát không kéo đến?
Hắn lén lút mở hé mắt, nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của dị năng giả hệ tinh thần trước mặt: "Tự mình tháo khăn che mắt đi."
Giọng nói xa lạ.
Người phụ nữ rùng mình, giật phăng khăn che mắt, cô ta cũng phải mất một lúc mới thích ứng được với môi trường trước mặt, chỉ là khi nhìn thấy Lệ Vi Lan thì vẫn rụt rè.
Những ngày này, cô ta đã khắc sâu giọng nói của những kẻ làm nhục mình vào trong đầu.
Không phải giọng của mấy người kia.
Chỉ là anh là đàn ông.
"Nhìn rõ rồi chứ?" Giọng Lệ Vi Lan nhàn nhạt, "Cô muốn giết hắn cũng tùy cô, dù sao nếu hắn giúp kẻ ác thì chết cũng đáng đời."
Người phụ nữ khựng lại.
Cô ta quay sang nhìn tên côn đồ vừa rồi suýt bị cô ta giết chết trong lúc nóng giận, lúc này vẫn đang run rẩy trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp dần dần lộ ra vẻ nghi ngờ: "Tiểu...!Tiểu Sở?"