Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


Động tác đứng dậy của Điền Yên dừng lại.

Phòng cũ cách âm kém, những bậc thang dường như đều đang run rẩy, cửa sắt phát ra tiếng kẽo kẹt dị thường.

Đàm Tôn Tuần ngay lập tức chạy đến cạnh cửa chính, giơ thẳng súng đồ chơi trong tay lên cảnh giác nhìn ra ngoài.

Họng súng giơ lên cao, một tay khác nắm chắc báng súng, mắt dán chặt vào khe cửa.

Tiếng bước chân khiến cơ bắp cậu ta căng lên, ngón tay chạm nhẹ còn súng, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.

Điền Yên giật lấy súng đồ chơi của cậu ta “Cậu điên à, thứ này sao có thể đối phó với những người đó.”

Đàm Tôn Tuần phản ứng lại, hoảng loạn a một tiếng, dường như đang nghĩ mình đang chấp hành nhiệm vụ.

“Còn không mau chạy đi ” Điền Yên túm cổ tay cậu ta chạy về phía ban công.

Có những viên gạch lát sàn ở ban công, sau đó họ mở ban công tầng bốn ra.

Tòa nhà này không có người ở, tầng bốn đã lâu không có người.

Gạch là do Điền Yên lén lút đào, để phòng ngừa vạn nhất nên cô đã chuẩn bị kỹ.


Cửa chính bị phá, năm người tay cầm cuốc rìu, khí thế hừng hực lục soát căn phòng.

“Anh, chỗ của em không có.”

“Chỗ này cũng không có ”

“Phòng này không có ai, có phải là chưa về hay không? Chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ, cô ta vừa về chúng ta liền trói lại, tùy tiện dùng một ít thủ đoạn khiến cô ta đầu hàng ”

“Mẹ kiếp Dám lừa gạt anh em ta, nhất định phải khiến cô ta nhìn thử, xem chúng ta ăn chay à.

Hôm nay phải dùng cô ta để khai trai ”

Người đàn ông cầm đầu dùng rìu đập vỡ bàn trà pha lê, mảnh nhỏ thủy tinh bắn tung tóe khắp phòng “Phải bắt sống cho ông đây Tao muốn nhìn xem người hợp tác với Bàng Kinh Phú có năng lực gì Không đánh chết Bàng Kinh Phú, chẳng lẽ tao không làm chết cô ta sao ”
Đàm Tôn Tuần kiễng chân, chậm rãi đóng gạch lát sàn trên đầu lại, cẩn thận không phát ra một tiếng động.

Cậu ta nhảy xuống ghế, kéo Điền Yên vào phòng “Chạy nhanh lên Bọn họ tới vì cô đó, chắc chắn họ sẽ ở đây đợi cô về ”

Lúc này Điền Yên mới minh bạch kẻ chết thay trong miệng Bàng Kinh Phú là ý gì.

Anh muốn cô và đám người kia giết hại lẫn nhau, tự mình lấy hàng, sau đó ngư ông đắc lợi.


Đàm Tôn Tuần click mở điện thoại “Để tôi nói với lão Chu tìm một chỗ khác cho cô.

Đêm nay cô qua chỗ tôi ở một đêm.”

“Khoan đã ” Điền Yên ngăn động tác của cậu ta lại, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm cậu ta “Nếu Bàng Kinh Phú muốn dùng biện pháp này giải quyết tôi, tôi sẽ tương kế tựu kế.

Tôi còn đang lo không tìm được cách tiếp tận anh ta, đây là cơ hội tốt không thể bỏ qua ”

Ánh trăng mỏng manh trên ban công chiếu vào căn phòng, ánh sáng chiếu lên đôi mắt nghi hoặc của cậu ta.

Đàm Tôn Tuần có chút mơ hồ, gãi gãi lọn tóc vàng “Cô muốn làm thế nào, chẳng lẽ đi lên để bọn họ bắt sao?”

“Không cần thiết.

Bây giờ là mấy giờ?”

“Mười giờ, cô làm gì vậy?”

Điền Yên bắt chéo cánh tay, nắm lấy vạt áo tay ngắn, trực tiếp xốc lên đỉnh đầụ

Ánh mắt Đàm Tôn Tuần hoảng loạn không biết đặt ở đâu, cậu ta nhìn thấy áo hai dây của cô, áo lót màu trắng ôm sát vào cơ thể gầy yếu, lộ ra vòng eo trắng nõn mịn màng.

“Cậu dùng sức xé quần áo thành mấy mảnh, làm nó lộn xộn một chút.”

Điền Yên ném chiếc áo tay ngắn cho cậu ta.

Cô gỡ kẹp tóc xuống, cúi đầu lấy tóc ra trước ngực, điên cuồng hất hất tóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận