Bàng Kinh Phú không nói chuyện.
Càng nói cảm xúc của cô càng kích động, nước mắt lần lượt chảy ra, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Cô dùng một tay che bụng rồi đứng dậy khỏi ghế.
"Tôi không cần sơ cứu, làm ơn thả tôi ra.
Tôi sẽ không gọi cảnh sát và cũng không gây phiền phức cho anh.
Chỉ cần dừng xe lại thôi." Cô mò mẫm tìm chốt khóa cửa xe.
Một vật cứng đột ngột ấn lên phía sau đầu cô, khiến cô hơi loạng choạng về phía trước.
Điền Yên nhìn vào kính xe thủy tinh, trong đó phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng thấu xương của Bàng Kinh Phú, khí chất lạnh lùng của anh đột nhiên trở nên nham hiểm.
Anh một tay cầm súng ấn đầu cô, một tay cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước.
"Thành thật ngồi xuống, cô có vấn đề hay không tôi sẽ điều tra.
Nhưng nếu cô dám lừa dối tôi, thứ tôi muốn không chỉ là mạng sống của cô thôi đâu"
Giọng nói trầm khàn khàn lạnh lùng và khát máu, kẻ sát nhân cực kỳ độc ác không bao giờ là một con thú có móng vuốt và răng cưa, mà là Diêm La.
Điền Yên chậm rãi giơ hai tay lên, cơ thể run rẩy nghẹn ngào "Rất xin lỗi, rất xin lỗi anh, đừng giết tôi..."
Lưu Hoành Dật lái xe đưa Tào Nông đến chỗ ở của Bàng Kinh Phú.
Rạng sáng một giờ, Bàng Kinh Phú bỗng nhiên gọi điện thoại kêu anh ta đưa Tào Nông đến.
Chờ lúc đến mới phát hiện là để xem bệnh cho người ta.
Tào Nông chưa chuẩn bị gì đã đến, anh ta đi vào phòng ngủ nhìn thoáng qua, sau đó run rẩy nói.
“Anh Phú, thật không dám giấu, người này tôi không cứu được.”
Bàng Kinh Phú ngồi trên sô pha, trên tay cầm một điếu thuốc.
“Rất nghiêm trọng sao?”
“Không phải.
Tuy là tôi học y nhưng tôi học thú y, chữa bệnh cho dê bò ngựa, chó cũng được, nhưng anh lại bảo tôi xem bệnh cho người, chẳng phải làm tôi khó xử sao.”
Điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay anh rớt tàn thuốc xuống quần tây trang đen của anh.
Bàng Kinh Phú không chút để ý mà phủi xuống.
“Tôi cũng không yêu cầu anh làm gì, chỉ cần xem coi cô ta có chết hay không thôi.”
“Chắc chắn là không.
Nhiều lắm chỉ là trầy da, xương cốt cũng không có vấn đề gì lớn.
Nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là có thể tung tăng nhảy nhót.” Tào Nông thề son sắt.
Lưu Hoành Dật dựa vào vai anh thấp giọng nói “Nếu anh lo lắng thì bây giờ tôi đi gọi bác sĩ.”
“Không cần.” Bàng Kinh Phú khom lưng ấn điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh “Không chết được, lại không phải chuyện gì lớn.
Anh đi điều tra người này cho tôi.”
Câu cuối cùng anh thấp giọng nói.
Lưu Hoành Dật nhạy bén phát hiện thân phận người này hình như không đơn giản.
“Vâng.”
Lưu Hoành Dật vừa đi, Tào Nông cũng hậm hực rời đi theo anh ta.
Chung cư cao cấp này muốn ra vào phải có dấu vân tay của chủ nhà, nếu không có căn bản không thể ra vào được.
Bàng Kinh Phú đi tới trước phòng ngủ, sàn nhà phòng ngủ trải thảm đen nhung, lông dê cao chất lượng bóng loáng, có ít bụi cũng sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan, trong phòng bày biện ga trải giường màu đen và tủ gỗ mun.
Đập vào mắt vô cùng áp lực, phong cách lãnh đạm tràn ngập cảm giác cao cấp.
Điền Yên vẫn đang ôm bụng, cô đau đớn tột độ, không ngừng phập phồng eo vặn vẹo trên giường.
Mặt tái nhợt bị bao phủ bởi màu đen, cô yếu ớt như khối ngọc sứ, chỉ dùng sức một chút là vỡ nát.
Mỹ mạo vặn vẹo giống như bị chà đạp và cảm giác mong manh đến khó thở.