Vừa dứt lời, cô nhanh chóng quỳ xuống.
Bàng Kinh Phú híp mắt, nhìn cô đối mặt với cánh cửa tủ g͙iày đang mở, bắt đầu cởi chiếc tay áo ngắn cũn cỡn và dây đeo quần bên tɾong.
Làn da của cô thật sự trắng trẻo, da thịt không có chút tì vết, giống như một khối ngọc thượng đẳng.
Xương bướm gợi cảm, ngoại trừ một vài vết xước rất bắt mắt trên vai còn sót lại khi quần áo của cô bị xé rách.
Những vết bầm không đều nhau từ vết móng vuốt làm ố màu khối ngọc bích, tạo nên một khuyết điểm tươi sáng, hấp dẫn càng thêm mê người.
Điền Yên run rẩy giơ tay lên, Bàng Kinh Phú dùng họng súng nhắm chuẩn vào đầu cô.
“Quay người lại.”
Điền Yên chống hai tay xuống đất, chậm rãi xoay người.
Bộ ngực to bằng lòng bàn tay đung đưa, mượt mà no đủ đứng thẳng trước mặt cô gái.
Quầng vú màu hồng nhạt ở giữa điểm xuyết một quả đào màu đào, núm vú trũng xuống bị ánh mắt kích thích, sung huyết từ từ phồng ra ngoài.
Những vết bầm tím lớn trên bụng chuyển sang màu tím sẫm sau một đêm.
Người phụ nữ chỉ khỏa thân phần thân trên còn dâm đãng hơn cả khi khỏa thân h0àn toàn.
Phần thân dưới hở hang đến mức khiến người ta phải nhìn trộm, cô giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, chờ đợi được anh sử dụng͟͟.
Đặc biệt là bộ dáng với mái tóc rối bù này, cực kỳ giống như thê thảm sau khi bị chà đạp, ngây thơ khiến không người đàn ông nào có thể chịu đựng được.
Bàng Kinh Phú nhẹ nhàng nói “Cô nhìn nơi nào của tôi còn không tự mình rõ sao? Chỉ cho tôi nhìn phía trên, cô cảm thấy công bằng không?”
Điền Yên run rẩy đặt đôi tay của mình xuống chiếc quần iean của mình.
Cô cởi cúc và kéo khóa rồi quỳ xuống.
“Cởi sach ra.”
Khẩu súng lục có ống giảm thanh, nòng chĩa về phía trước áp sát vào trán cô.
Điền Yên sợ hãi đứng dậy, cởi quần xuống mắt cá chân, che quần bằng đồ lót màu xám.
Bàng Kinh Phú hạ mí mắt xuống, nhìn kỹ ngón chân lạc đà trắng nõn tinh tế và mềm mại kia.
Không có một sợi lông nào, thậm chí còn có chút sach sẽ dị thường.
Anh ấn nòng súng vào mông cô, khiến da thịt mềm mại bị móp vào.
Bộ phận nhạy cảm bị thiết bị lạnh kích thích, cô thở ra một âm điệu không bình thường, eo cũng cong xuống, cảm thấy xấu hổ giơ cánh tay kẹp chặt.
“Đứng thẳng.”
“Ừ…”
Yết hầu lăn lộn lên xuống.
Mặc dù Bàng Kinh Phú đã nhìn thấy âm đa͙o của phụ nữ trông như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh quan sát gần gũi như vậy.
Cảm giác rất khác so với lúc nhìn qua màn hình, da thịt của cô theo động tác kẹp chặt hai chân trở nên no đủ mượt mà.
Đầu súng đen nhánh di chuyển tới trước âm đế của cô, bỗng nhiên anh ấn ma͙nh xuống, chuyển động họng súng.
Anh dùng sức nghiền ma͙nh, nó càng lúc càng chìm sâu vào âm đế hơn.
Điền Yên thê lương mà nức nở một tiếng, đau đớn cong eo, hai chân run rẩy sắp quỳ xuống đất.
Âm đế nhạy cảm của cô bị kích thích đến mức đau đớn tê dại, nhất là khi đối mặt với nỗi sợ hãi, cô sợ anh bắn nhầm, bắp đùi run rẩy.
Họng súng đột nhiên xuyên qua bắp đùi của cô, lộ ra vết nứt trên mông cô.
Nòng súng giảm thanh lạnh lẽo cọ xát qua lại giữa môi âm hộ của cô, anh di chuyển không ngừng, như thể đang bắt chước động tác làm t̠ình.
Âm vật cô cứng lại đang cọ vào cán súng cứng ngắc, càng lúc càng mãnh liệt, ở góc nghiêng của cô, cô khom lưng, đỉnh đầu sắp chạm vào lòng ngực của người đàn ông.