Một chai rượu ít nhất cũng ba vạn tệ, phần trăm trích xuất của họ là 30%, nếu bán được có thể nhận được chín nghìn tệ.
Những người đàn ông vừa mới than thở đều ngậm miệng lại.
Có người trực tiếp quỳ xuống, làm khay rượu đổ xuống đất.
Anh cười lạnh một tiếng, gọi vệ sĩ kéo người nọ ra ngoài.
Người làm đổ rượu sợ tới mức liên tục xin tha.
Những người khác trầm mặc mà nhìn một màn này, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Ngay sau đó, Điền Yên bưng khay quỳ xuống đất, cô đặc biệt cẩn thận di chuyển đầu gối về phía trước.
Chiếc quần đen cọ sát vào tấm thảm mềm mại, động tác cô cẩn thận mà lại khiêm tốn.
Cô quỳ tới trước chân người đàn ông, bưng khay rượu lên phía trước như đang dâng tặng một lễ vật trân quý.
Lưng cô thẳng tắp, trong lòng thấp thỏm mà nhìn anh.
Ánh mắt Bàng Kinh Phú rũ xuống nhìn Điền Yên ngây ngô như học sinh, nụ cười mang theo một tia khıêu khích, dường như đang biểu dương anh không ai bì nổi.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, chỉ có ánh sáng xanh đối diện vách tường, giao diện vẫn còn dừng lại ở một bài hát.
Nốt ruồi đen trên xương gò má anh vô cùng bắt mắt, khóe miệng có lúm đồng tiền nhợt nhạt, không có ý tốt mà tất cả đều là xảo trá.
Bàng Kinh Phú thả chân từ trên đùi xuống, chất liệu của chiếc quần cọ xát phát ra tiếng sột soạt, giày thể thao đen dừng lại trên đầu gối Điền Yên.
“Có mắt nhìn, tôi sẽ mua bình rượu này nhưng cô làm chó vẫn thiếu chút, phải làm giống người đàn ông vừa rồi, quỳ xuống mới được.
”
Điền Yên không phản bác anh mà nói “Cảm ơn anh.
”
Độ cong khóe miệng của Bàng Kinh Phú dường như lại hướng lên trên một ít, chẳng qua lại hạ xuống rất nhanh.
Biểu cảm anh vân đạm phong kinh thay đổi liên tục, anh kéo thẳng khóe miệng, mặt không biểu cảm đứng dậy, nhấc chân đi vòng qua Điền Yên.
Người đàn ông phía sau chuẩn bị quỳ xuống đã bị Bàng Kinh Phú dùng tay túm lấy tóc, anh đột nhiên kéo người đó lên bàn đánh
“A a a a ”
Người đàn ông kia kêu rên, tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế quẩn quanh phòng cách âm.
Hai người còn lại vừa mới chuẩn bị chạy đi đã bị vệ sĩ kéo lại, sau đó trực tiếp đóng cửa.
Bàng Kinh Phú nắm tóc người đàn ông, áo khoác da màu đen rộng mở để lộ áo sơ mi Hawaii bên trong.
Trang phục giản dị và táo bạo, anh nhìn hai người đang chen chúc ở cửa, như thể đang nhìn thấy tất cả chúng sinh trên thế giới đều tầm thường như kiến, âm thanh không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, nhưng lại lạnh lẽo đến mức thấu xương.
“Tôi đã cho các người cơ hội cút đi, hiện tại tất cả những người còn đứng đây đều chờ chết đi.
”
Người bị đánh chảy máu trán, nắm lấy cổ tay anh phát run mà xin tha.
Nhưng lại một lần nữa bị anh ấn đầu xuống, liên tục túm tóc anh ta và nhấc lên.
Bàn trà pha lê bị chấn động đến rung lên, xương cốt phát ra tiếng tan vỡ thanh thúy giống như âm thanh bị đứt gãy, vang dội chói tai.
Giám đốc ở một bên che đôi mắt lại, ông ta nhìn xuyên qua khe hở ngón tay, biểu cảm nhe răng trợn mắt, thè lưỡi giả vờ muốn nôn, vẻ mặt còn nịnh nọt hơn lúc mới bước vào.
Hai bartender còn lại chạy đến cạnh ông ta xin giúp đỡ, giám đốc vội vàng đẩy bọn họ ra “Anh Phú không phải nói rồi sao, đã cho các người cơ hội rồi Các người vô dụng thì còn có thể trách ai.
”
Bàng Kinh Phú ném người mặt đầy máu tươi, hôn mê bất tỉnh ra, chân dài bước nhanh về phía bọn họ.
Một người đàn ông sợ tới mức quỳ xuống đất xin tha, một người khác chạy loạn khắp phòng bị vệ sĩ ấn quỳ gối xuống đất.
Người ở đây không phải bartender, mà là nô bộc để anh phát tiết.
Điền Yên tay bưng khay rượu quỳ trên mặt đất, cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thét chói tai không bằng chết phía saụ Tiếng bạo lực quanh quẩn bên tai cô, ác mộng như hình với bóng theo sau cô.