Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


Điền Yên khó thở há miệng, sợi tóc trên mặt dính chặt vào khóe môi.

Thân súng nặng̝ nề run lên khi cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhịp tim mãnh liệt vang vọng đến đầu ngón tay.

Chỉ cần bóp cò, cô thậm chí có thể vượt mức h0àn thành nhiệm vụ, nhưng tất nhiên, bản thân cô sẽ mất mạng.

“Ha.” Bàng Kinh Phú lấy điếu thuốc chưa châm ra khỏi miệng, sâu kín cười lạnh “Thật thú vị.

Đây là lần đầu tiên tôi bị một người phụ nữ chĩa súng vào người.”

“Tôi nói lại lần nữa, bỏ súng xuống ” Mặt Phó Hách Thanh đỏ trướng gầm lên.

“Tôi không muốn chết…” Nước mắt dần dần đọng lại tɾong mắt cô, cô lắc đầu, tɾong mắt gợn sóng “Chỉ cần anh hứa không để tôi chết, tôi sẽ bỏ súng xuống, nếu không tôi lập tức nổ súng ”

Phó Hách Thanh tɾong lúc nhất thời không dám quyết định.

Bàng Kinh Phú cũng không có ra hiệu gì cho anh ta.

“Trông tôi có giống người giữ lời không?” Bàng Kinh Phú nghiêng đầu nhướng mày, nhàn nhã như thể người bị chĩa súng không phải là mình.

“Giống, giống.” Điền Yên dùng sức gật đầu

Anh quay đầu đi, cười đến mức bả vai run lên, tay cầm điếu thuốc che nửa khuôn mặt, như thể không nhịn được cười.


Bàng Kinh Phú đặt chân xuống, anh đứng dậy, ném điếu thuốc lên bàn, bước qua thi thể dưới chân mình, dẫm lên vết máu trên sàn bước về phía cô.

Điền Yên chậm rãi giơ súng lên, tɾong mắt tràn đầy kinh hãi “Đừng tới đây, anh đừng tới đây ”

“Tôi sẽ không giết cô, tôi hứa với cô.”

Bàng Kinh Phú lại với ánh sáng vui vẻ.

Nụ cười của anh thật khiêm tốn và tao nhã.

Điền Yên có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Bàng Kinh Phú cầm lấy nòng giảm thanh và lấy khẩu súng ra khỏi tay cô.

Trái tim treo lơ lửng của Phó Hách Thanh đang từ từ thả xuống.

Hai người Nham Oanh vừa đặt súng xuống, họ nghe thấy một cái tát giòn giã.

Họ kinh ngạc nhìn người phụ nữ che mặt, ngã xuống mặt đất.

Cái tát vang dội khiến da cô đau nhức từng trận, bỏng rát xuyên tim, thậm chí nửa khuôn mặt cô mất đi cảm giác.

Điền Yên cuộn tròn trên mặt đất, che đi má bên trái bị đánh, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm áp vào ngực, ngón chân co quắp đau đớn.

Bàng Kinh Phú cầm súng đá vào bụng bị thươռg của cô, giọng nói nham hiểm của anh như phát ra từ địa ngục.


“Nếu cô dám chĩa súng vào ông đây nữa, ông đây sẽ không giết cô mà sẽ chơi chết cô ”

Anh túm lấy cánh tay Điền Yên kéo vào phòng ngủ, Bàng Kinh Phú ra lệnh cho hai người phía sau “Tìm người tới dọn nhà ”

“Vâng, lão đại.” Phó Hách Thanh đáp lại.

Bàng Kinh Phú cởi g͙iày, đi chân trần vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Nham Oanh túm lấy cánh tay Phó Hach Thanh, thấp giọng hỏi “Lão đại sẽ không thật sự chơi chết cô ta chứ?”

Phó Hách Thanh cười lạnh nhìn cậu ta “Không hỏi, không nhìn, không nghe.

Cậu quên hết quy củ rồi à?”

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng hét chói tai đến tê liệt của người phụ nữ

“Cũng có phải là tôi muốn nghe đâu”

Bàng Kinh Phú cởi quần Điền Yên.

Anh lấy băng đạn ra, cầm súng xoay tròn ống giảm thanh vào âm hộ của cô.

Điền Yên đau đớn đến rống lên.

Bàng Kinh Phú quỳ trên giường, dùng đầu gối đè nặng̝ một chân của cô, anh tách rộng hai chân cô ra, mặt mày nhiễm ý cười.

Các đốt ngón tay căng chặt đến mức các đường gân nổi dọc theo cánh tay, như muốn xuyên qua toàn bộ háng của cô.

Vật cứng lạnh lẽo cọ vào thịt non bên tɾong, đau đớn không thể tả giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.

Mỗi lần tiến vào, hai vách tường thịt bị cọ sát mở ra, từng mảnh thịt mỏng bị căng ra như muốn chia cô làm hai nửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận