Bàng Kinh Phú thật sự không có tính người, anh bóp gáy cô, buộc cô phải cúi đầu “Nhìn kỹ tiểu huyệt cô bị cây súng này xuyên qua thì sẽ như thế nào đi ”
Báng súng màu đen đâm vào miệng âm hộ, xuyên thẳng vào.
Vật kia thẳng tắp kẹt ở đó, huyệt cô khô khốc, chỉ cần anh ấn ma͙nh vào là cô sẽ gào khóc.
Báng súng được rút ra ngoài, da thịt trắng nõn sưng tấy.
Thứ lạnh ngắt kia tiến vào, hai màu hồng phấn và đen đan xen rất bắt mắt, hiệu quả đánh sâu vào thị giác, khiến cho người đàn ông hưng phấn, anh có thể nhìn rõ bên tɾong tiểu huyệt.
Chuyển động của báng súng ra vào liên tục đẩy môi âm hộ mềm mại, tiểu huyệt của cô bị buộc biến thành hình dạng của báng súng.
Điền Yên liều mạng bắt lấy đệm giường, giọng cô như đang khóc.
Cô hoảng loạn dồn dập thở dốc, cơ đau xuyên thấu khắp cơ thể.
Bàng Kinh Phú hận không thể ấn đầu cô xuống háng mình.
“Cầu xin anh… Cầu xin anh… A…”
“Cầu tôi cái gì?”
“Buông tha cho tôi….”
“Vừa nãy còn cầu xin tôi không giết cô, bây giờ lại cầu xin tôi buông tha cho cô.
Yêu cầu của cô hình như quá nhiều thì phải ”
Điền Yên khóc đến hỏng mất, cô nhìn báng súng nhét ở dưới không còn động đậy nữa, bên ngoài chỉ lộ ra thân súng.
Cô run run cắn răng “Đừng dùng nó, đừng dùng nó, lấy ra đi.”
“Không dùng thứ này? Vậy cô muốn cái gì?”
Tiếng cười ngoan độc của Bàng Kinh Phú đâm vào tai cô “Có phải là muốn tôi bày toàn bộ súng ra cho cô chọn kích cỡ không?”
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt cô, Điền Yên tóm lấy nơi căng phồng của anh, vải dệt phác họa ra hình dáng của chỗ đang dựng thẳng.
Cô hạ quyết tâm, cổ họng khô khốc run rẩy “Anh.”
“Tôi muốn anh.”
Gân xanh trên trán Bàng Kinh Phú hung hăng nhảy lên.
Anh biết phía dưới của mình nghẹn đến mức có bao nhiêu khó chịu.
Nếu anh mù quáng, nhất định sẽ mở rộng bắp đùi của cô, không chút do dự đâm vào.
Bàng Kinh Phú túm lấy tóc cô.
Đầu Điền Yên bỗng nhiên bị kéo lên, hai dòng nước mắt che kín lông mi, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng từ tɾong âm thanh của anh, cô có thể phân biệt ra sự nghẹn khuất không vui.
“Cô cho là ông đây loại nào cũng ăn? Ông đây thoạt nhìn giống loại đói bụng ăn quàng sao ”
Bàng Kinh Phú dùng sức ném cô sang một bên.
Điền Yên bị quăng ngã xuống dưới thảm.
“Mẹ nó, lăn đi ”
...
Ngày hôm sau, khi Điền Yên đi làm, chân cô vẫn còn đau Cô giả vờ bị cảm nên lấy khẩu trang che mặt lại.
Chúc Nhược Vân thấy cô đến sớm, nhìn cô với vẻ mặt đau khổ oán giận “Sao ngày hôm qua cô lại không đến vậy Tôi gửi tin nhắn cho cô cũng không trả lời, tôi làm một mình mệt muốn chết Tôi cũng chưa dám nói cho cửa hàng trưởng, sợ cô bị trừ lương đấy.”
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Điền Yên chống lên quầy, cơ thể có chút cứng đờ “Ngày hôm qua tôi bị sốt nên ngủ suốt, không có thời gian nhìn đïện thoại.”
Chúc Nhược Vân cũng không hỏi nhiều, tủi thân bĩu môi “Lần sau không được như vậy nữa ”
“Được.”
Dọn dẹp xong đồ ăn đông lạnh, Điền Yên khập khiễng đi đến kho hàng “Nhược Vân, tôi ra phía sau đi vệ sinh.”
“Được.” Chúc cũng không ngẩng đầu lên.
Điền Yên đi vào phòng điều khiển, khóa trái cửa.
Cô vừa ngồi xuống đã đau đến thở hổn hển.
Bên tɾong bị trầy da, cô cũng không thấy được, khi cúi đầu xuống cổ cô đau đến lợi hại.
Điền Yên lấy chiếc đïện thoại dự phòng đã giấu ra, cô gọi đïện thoại cho Chu Song Sinh.