Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào ngón tay anh, đầu ngón tay anh hơi cong, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, các khớp nổi rõ, vết chai trên đầu ngón tay hiện rõ.


Khoảng cách giữa hai ngón tay gãi đúng chỗ ngứa, Điền Yên nhẹ nhàng cầm lấy, lần này thậm chí không cần đưa vào máy dò tiền.


“Cảm ơn đã chiếu cố.



“Bật lửa.

” Anh không chút để ý gõ lên tủ kính, nhịp điệu không mặn không nhạt.


Nhìn má trái của cô hơi phiếm hồng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể biết được cô đã bị thươռg.


Da đầu Điền Yên căng lên “Anh muốn loại nào? Có loại một tệ, còn có hai tệ…”

“Loại đắt nhất.



Điền Yên lấy cho anh một sản phẩm hàng hiệu từ quầy hàng, một chiếc bật lửa có xe với vỏ kim loại.

Ngoài ra còn có cái đầu lâu độc đáo được khắc trên đó.


“Ba trăm lẻ bốn.




“Rót dầu” Anh lấy ra bốn tờ tiền đỏ đưa cho cô.


Điền Yên tìm tiền lẻ đặt lên quầy, cúi đầu mân mê bật lửa, cạy mở vòi dầu, đổ dầu vào bấc bông.


Cô xoa đá lửa để chắc chắn nó đã bốc cháy trước khi đóng nắp lại và đưa cho anh.


Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng châm thuốc, cuối cùng Điền Yên cũng ngẩng đầu lên.


“Tiên sinh, không được hút thuốc tɾong cửa hàng.



Bàng Kinh Phú ngậm điếu thuốc tɾong miệng, ngọn lửa vừa kịp chạm vào tàn thuốc.


Anh cụp mắt khinh thường nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như một mũi băng nhọn, chiếc áo khoác da màu đen lộ ra vẻ tàn nhẫn vô nhân đạo.


Bàng Kinh Phú giơ tay cầm bật lửa lên, đóng sầm nắp lại, phát ra âm thanh thanh thúy.

Anh nhét bật lửa vào túi quần, dùng tay kia lấy điếu thuốc ra khỏi miệng.


“Tối nay, tôi muốn thấy cô ở Linh.




“Vậy là cô để cho anh ta leo cây sao?”

Điền Yên vừa gật đầu vừa hút nước trái cây, đá bào tɾong ly sinh tố tɾong cốc khiến cô tỉnh táo hơn không ít.


“Cậu không biết lạt mềm buộc chặt là gì à?”

Đàm Tôn Tuần nghiêm túc nói “Vậy là cô định dùng thủ đoạn này để dụ dỗ anh ta cắn câu?”

“Sai, tôi dùng ‘bảy lần bắt bảy lần tha’ , bảo đảm sẽ khiến cẩu tặc nhớ mãi không quên.



ví với việc dùng nhân nghĩa để cảm hoá người xấu, dựa theo tích Khổng Minh bảy lần bắt Mạnh Hoạch, rồi lại tha cả bảy lần, cuối cùng cảm hoá được y

Đàm Tôn Tuần có chút không chắc chắn.


Một bài hát dân ca buồn bã vang lên từ quán rượu sôi động, bọn họ trốn tɾong một căn phòng đôi tɾong góc, dưới bóng râm nơi ánh sáng không thể xuyên qua.


“Tính tình của tên cẩu tặc kia không tốt lắm, nếu thật sự dùng thủ đoạn này, có thể khiến anh ta nóng nảy không? Như vậy thì…” Đàm Tôn Tuần vươn tay tới cổ, làm động tác cắt cổ.


Điền Yên dùng ống hút khuấy sinh tố dâu tây, trầm tư.


“Có khả năng, nhưng dù thế nào đi nữa, tối nay tôi nhất định không thể đi được.

Tôi không thể bị tên cẩu tặc đó dắt mũi, tôi phải cho anh ta biết tôi không phải là một món đồ chơi tùy tiện bị niết tɾong tay.



Nếu cứ luôn biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, một ngày nào đó Bàng Kinh Phú sẽ chơi ċһán.

Điền Yên biết một đạo lý, những người không có cá tính sớm muộn sẽ phải đối mặt với việc bị vứt bỏ, tuy cô không có giá trị gì đối với Bàng Kinh Phú, nhưng ít nhất cô phải làm cho anh cảm thấy mình thú vị.


Đàm Tôn Tuần thở dài, nghiêm túc nói “Nhưng cô nên cẩn thận một chút Vết thươռg bị xe đụng lần trước còn chưa khỏi, nếu lại xảy ra chuyện, lỡ như cô trở thành Lý Hanh tiếp theo thì sao.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận