Cậu ta nhục nhã như con đà điểu duỗi cổ, khó khăn nuốt nước bọt.
“Tôi thích cô ấy đã nhiều năm rồi, tôi biết cô ấy không thích tôi nên cũng không dám tỏ tình.
Tôi chỉ có thể làm cẩu tùy ý gọi là đến.
Kỳ thật đêm qua tôi phải làm ca đêm, nhưng tôi xin nghỉ phép để đến cuộc hẹn.”
Phó Hách Thanh thì thầm vào tai Bàng Kinh Phú “Là lời nói thật, tôi vừa kiểm tra hồ sơ công việc của cậu ta, dịch vụ khách hàng của phòng tập thể dục, quả thật đêm qua là đến ca làm của cậu ta.”
Bàng Kinh Phú không chút để ý lướt đïện thoại, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh “Liếm cẩu .”
Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà tɾong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phươռg không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh
“Cậu làm vậy bao lâu rồi?”
Có lẽ vì bị hỏi đến chuyện đáng xấu hổ, cậu ta cúi đầu ấp a ấp úng “Hai…Hai năm.”
“Sao cậu quen được cô ta?”
“Tôi làm việc ở nhà ăn của trường đại học, cô ấy là người múc cơm.
Thường xuyên qua lại nên giữ liên lạc.”
“Trường đại học nào?”
“Đại học Sính Dương.”
Tư liệu của Điền Yên cũng là trường đại học này, hai người chênh lệch hai tuổi, cũng không phải không có khả năng quen biết.
Bàng Kinh Phú đưa đïện thoại cho Phó Hách Thanh, chống cằm hỏi Đàm Tôn Tuần “Cô ta có biết cậu thích cô ta không?”
Đàm Tôn Tuần lắc đầu “Chắc là… Không biết, tôi không dám tỏ tình.
Hơn nữa tôi giấu rất khá, cô ấy vẫn luôn coi tôi là bạn tốt, tôi sợ sau khi tỏ tình, thậm chí còn không thể làm bạn được.
”
Bàng Kinh Phú liếc nhìn Phó Hách Thanh.
“Anh thấy thế nào?”
Câu này khiến Phó Hách Thanh mắc kẹt.
“Lão đại, tôi còn chưa nói qua, nhưng nghe nói loại tình huống này hẳn là rất bình thường.” Anh ta hạ giọng nói.
“Anh nghe ai nói vậy?”
“Nham Oanh, cậu ta thích xem phim truyền hình, trên đó đều diễn như vậy.”
Bàng Kinh Phú mỉm cười nhấc đôi chân dài ra khỏi ghế, chống đùi đứng dậy, thả chiếc áo gió màu đen xuống.
Anh có vẻ ngoài lịch lãm, áo sơ mi trắng làm nổi bật sự trầm ổn văn nhã, khuôn mặt lạnh lùng không thể che giấu sự kiêu ngạo của hậu duệ quý tộc.
Anh đi đến trước mặt Đàm Tôn Tuần, nắm lấy mái tóc vàng dày của cậu ta kéo lên khỏi mặt đất.
Cậu ta đau đớn ngẩng đầu lên, rên ɾỉ run rẩy không thể kiềm chế.
“Đại ca…”
“Thật sự coi nơi này là một sân khấu à, tôi không có dư thừa tài nguyên để cho cậu có cơ hội biểu diễn.
Nếu cậu dám làm trò trước mặt tôi, tôi sẽ cho cậu chết lúc nào cũng không hay.”
Bàng Kinh Phú dùng hết sức ném người xuống đất, vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên tay rồi nhấc chân rời đi.
Phó Hách Thanh đi theo phía sau anh hỏi “Anh có muốn giải quyết người này không?”
“Giữ lại trước, bắt người phụ nữ đó lại trước, xem họ có giống nhau không.”
Bàng Kinh Phú đút một tay vào túi, biểu cảm trên mặt lạnh lùng đến đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta hít thở không thông “Trong danh sách nằm vùng có một người là đồng nghiệp của người này.
Ba người này có liên hệ với nhau, thế nào tôi cũng không tin có sự trùng hợp như vậy ”
Huống hồ, Bàng Kinh Phú thật sự muốn biết Điền Yên lấy đâu ra dũng khí để cho anh leo cây.
...
Chúc Nhược Vân phàn nàn với Điền Yên tiền lương quá thấp, căn bản không đủ chi.
Trong lời nói đều đang thăm dò xem Điền Yên có thể đưa cô ta đến quán bar để bán rượu hay không.