Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


“Không phải cô nói cô sợ sao? Sao bây giờ cô không sợ nữa à?”

“Tôi phát hiện, so với mất mạng, không có tiền mới là đáng sợ nhất.”

Đạo lý này Điền Yên không h0àn toàn đồng ý.

“Có tiền nhưng mất mạng thì dùng thế nào chứ?”

Chúc Nhược Vân mím môi tủi thân “Mẹ tôi ngày nào cũng đòi tiền, đều hận tôi không thể bị người ta đánh sau đó được bồi thường tiền đưa cho bà ấy.

Để tôi xem rốt cuộc bà ấy có chịu được cảnh con gái bị người ta bắt nạt bên ngoài không.”

Điền Yên giơ ngón tay lên, búng ma͙nh vào trán cô ta khi cô ta không chú ý.

“A ” Chúc Nhược Vân đánh rơi thìa rơi vào tɾong nồi oden, cô ta ôm trán, nước mắt lưng tròng nhìn cô “Điền Yên ”

“Đừng nghĩ nữa, dùng cơ thể của mình làm người khác cảm thấy có lỗi.

Phươռg pháp này không thể gọi là thông minh, quả thật là bệnh tâm thần.”

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ muốn bà ấy đau lòng cho mình.”

Điền yên đẩy cô ta ra, khuấy thức ăn tɾong nồi oden, một tay nhéo eo cô ta nói “Mẹ cô không có khả năng đau lòng cho cô đâu”

“Tại sao?”

Điền Diễn biết cô ta còn có hai đứa em trai đang học mẫu giáo nên không nói rõ.

“Bởi vì cô ngốc.”

“Tôi mới không ngốc ”

Mười hai giờ trưa, trên đường không có người.

Điền Yên liền hạ nhiệt độ xuống mức nhỏ nhất.

Không khí đầu thu mát mẻ, tɾong cửa hàng vẫn bật điều hòa, nhiệt độ có chút se lạnh.

Cô đang tìm điều khiển từ xa thì thấy một chiếc Audi quen thuộc đang đỗ ngoài cửa kính bên kia đường.

Chiếc A8L màu đen tuyền mang vẻ trầm lắng và xa hoa, khá là hiếm thấy trên đường phố ở những khu dân cư như vậy.

Điền Yên tăng nhiệt độ điều hòa lên “Lúc này không bận, cô đi ăn cơm trước đi, mua giúp tôi một tô mì chua cay trên đường.”

Thật ra Chúc Nhược Vân muốn ăn hộp cơm hết hạn tối qua.

Nhìn ra suy nghĩ của cô ta, Điền Yên lười biếng mở miệng “Sáng nay tôi đã ăn cơm hộp của ngày hôm qua rồi.”

“...!Nhiều như vậy, sao cô không để lại cho tôi một hộp?”

Điền Yên lấy từ tɾong túi ra mười tệ đưa cho cô ta, vẫy tay “Cô mua cơm cho tôi, số tiền còn lại là phí chạy vặt của cô.”

“Được rồi Cung kính không bằng tuân mệnh ”

Chúc Nhược Vân vui vẻ nhận lấy, cởi tạp dề ra, vội chạy ra ngoài.

Chúc Nhược Vân rời đi không bao lâu, sáu người đàn ông chen chúc vào cửa hàng tiện lợi nhỏ hẹp này.

Tất cả đều có thân hình vạm vỡ, chiếm giữ không gian nhỏ bé.

Trong nháy mắt, Điền Yên cảm thấy không khí có chút loãng, cô có chút hối hận vì vừa rồi đã tăng nhiệt độ lên cao.

Cô chỉ biết hai người tɾong số đám người này.

Người đàn ông lái xe cho Bàng Kinh Phú và người đàn ông đã bắt Lý Hanh lần trước.

Bốn người còn lại đều là những gương mặt xa lạ.

Bàng Kinh Phú là người cuối cùng bước vào.

Anh vừa bước vào, cửa sổ và cửa ra vào đã bị người canh gác bên ngoài đóng lại.

Điền Yên bị buộc phải bật đèn tɾong cửa hàng tiện lợi.

“Anh…” Cô sợ hãi nhìn vào khuôn mặt vô cảm của người đàn ông.

Hai tay Bàng Kinh Phú đút túi bước đến trước quầy, dáng người cao lớn, anh cụp mắt xuống nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Người đàn ông họ Đàm hay họ Tôn gì đó có quan hệ gì với cô?”

Phó Hách Thanh ở bên cạn anh nói “Tên là Đàm Tôn Tuần.”

Bàng Kinh Phú lạnh nhạt liếc anh ta một cái.

“Nói to lên, nói cho cô ta biết ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui