Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


Phó Hách Thanh hắng giọng, nhìn về phía Điền Yên “Đàm Tôn Tuần và cô có quan hệ gì?”

Điền Yên mím môi ngập ngừng, tɾong mắt lại có chút kinh ngạc, cô không biết còn tưởng rằng cậu ta đã chết.

“Tôi và cậu ấy là bạn bè, sao anh lại hỏi vậy?”

Giọng cô nhẹ đến mức gần như không nghe được.

“Cô thật sự ngốc hay đang giả ngốc với tôi?” Bàng Kinh Phú lấy hộp thuốc lá ra, dừng lại một chút rồi nhét lại vào túi, chỉ vào chân mình “Ra ngoài.”

Tiếng tim đập của cô như khua chiêng gõ trống.

Tay Điền Yên khẩn trương chảy mồ hôi, chậm rì rì đẩy cửa quầy đi ra ngoài.

Bàng Kinh Phú bóp cổ cô, ấn cô vào quầy thủy tinh gần đó.

Lưng cô tựa vào mép quầy cứng, cô đau đến bật khóc.

Cô nín thở, nắm lấy cổ tay Bàng Kinh Phú, cầu xin sự thươռg xót, giọng điệu mềm mại “Đừng…”

Bàng Kinh Phú cau mày.

Diện mạo của anh không tính là dịu dàng, đôi mắt và ngũ quan đều sắc bén.


Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, không có chút dịu dàng nào, tɾong đôi mắt đen lại có một tia hung bạo đen tối.

“Cô quên hôm qua ở chỗ này tôi nói với cô những gì sao?”

“Ô…” Điền Yên lắc đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy vào tai.

“Lặp lại ” Bàng Kinh Phú gầm nhẹ, siết chặt ngón tay.

“Tối, buổi tối, anh muốn thấy tôi ở quán bar Lung Linh.” Giọng nói của cô dần trở nên khàn khàn.

Bàng Kinh Phú nhướng mày “Sau đó thì sao, cô đã làm gì?”

“Tôi sợ, tôi sợ anh chơi chết tôi.”

Tiếng cười của anh run lên từng hồi tɾong cổ họng, khóe môi nhếch lên, má lúm đồng tiền ẩn hiện, sắc bén, cảm giác lạnh lẽo dịu đi không ít.

“Vậy chắc là cô biết hiện tại tôi chơi chết cô như thế nào.”

Tư thế một trên một dưới, hai người áp sát vào nhau, hai đùi của Điền Yên bị kẹp giữa chân dài của anh, cô mất đi quyền chủ động và lực khống chế.

Với mỗi lời anh thốt ra, tɾong lồng ngực sẽ phản chiếu trở lại cơ thể cô.

Ngay cả hơi thở ấm áp của anh cũng tràn ngập sự hung hãn không thể cưỡng lại, nhè nhẹ từng đợt thấm vào lỗ chân lông của cô.

Những giọt nước mắt tích tụ nhuộm đỏ đôi mắt cô, gợn sóng lăn xuống từ khóe mắt.


Trong khoảnh khắc cô chớp mắt, nước mắt từ đuôi mắt của cô lăn xuống dưới.

Chóp mũi cô đỏ bừng, cả khuôn mặt như bị quét một lớp phấn dày, hơi thở nghẹn ngào khó có thể phát ra dưới lực bóp cổ của anh.

“Anh…”

Cơ thể Bàng Kinh Phú cứng đờ, liếc mắt nhìn.

Điền Yên nâng đầu gối lên, lớn mật ấn vào giữa háng anh.

Lực đạo trúc trắc không biết nặng̝ nhẹ cọ xát qua lại, xương đầu gối rắn chắc đã đánh thức con thú đang ngủ say.

Chiếc áo gió rơi xuống đầu gối anh đã trùng hợp chặn lại quang cảnh này.

Từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy đôi chân đang không ngừng vùng vẫy và cử động của cô.

“Chỉ cần anh không làm chết tôi, anh muốn chơi tôi thế nào cũng được.

Anh đã hứa với tôi sẽ không để tôi chết.”

Lưu Hoành Dật im lặng nghiêng đầu đi.

Không biết vì sao, anh ta cảm thấy bầu không khí trở nên có chút quái dị, như thể bọn họ không nên xuấthiện ở đây.

Anh ta dùng khuỷu tay huých vào Phó Hách Thanh bên cạn mình, người đàn ông cứng đầu nhìn anh ta với vẻ mặt thắc mắc.

[Nguyên bản “Du mộc não đại” 榆木脑袋 , là một thành ngữ Trung Quốc.

Xuất phát từ việc cây du là một loại cây gỗ có công dụng͟͟ đa dạng, thường dùng để chế tác gia cụ, rất cứng, bền bỉ và khó đốn chặt.

Nên thường dùng để chỉ người có tư tưởng ngoan cố, khó để thông suốt hay thay đổi suy nghĩ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận