Lưu Hoành Dật dùng khẩu hình nói "đi thôi", nhưng anh ta lại không hiểu được, dùng khẩu hình đáp lại “Sao đấy? Chờ lát nữa tôi nhặt xác giúp cô ta.”
“Không quá lâu nữa đâu”
Bàng Kinh Phú đột nhiên bóp cổ cô nhấc tới.
Lưu Hoành Dật và Phó Hách Thanh cùng lúc quay lại nhìn.
Chỉ thấy anh đang kéo người phụ nữ ra sau cánh cửa, chân của người phụ nữ trượt trên mặt đất, cổ gần như bị kéo về phía trước.
“Đều ra ngoài hết đi Chờ ở cửa ”
Biểu cảm của Lưu Hoành Dật như đang nói Cậu xem tôi nói đúng không.
Phó Hách Thanh khó hiểu, mở cửa cuốn bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, sau đó mới hỏi “Sao lão đại không giết cô ta đi Tại sao lại đột nhiên do dự, có chút không bình thường.”
Lưu Hoành Dật lấy hộp thuốc lá tɾong túi ra, tóc mái trên trán bị gió thổi loạn, anh ta nheo mắt đưa một điếu cho Phó Hách Thanh.
“Sao bây giờ cậu mới phát hiện ra anh ấy đang do dự? Theo lý mà nói, nếu ngày anh ấy dùng xe đâm cô ta mà cô ta không chết thì chắc chắn đã có vấn đề.”
Phó Hách Thanh cau mày thành hình chữ xuyên, cầm lấy điếu thuốc tɾong tay anh ta.
Tiếng gió mùa thu gào thét trước mặt cũng bối rối như suy nghĩ của anh ta lúc này.
“Vậy anh phát hiện ra gì rồi?”
Lưu Hoành Dật cắn điếu thuốc, dùng tay chặn gió.
Bật lửa mấy lần đều bị gió thổi tắt.
Anh ta chỉ đơn giản rút điếu thuốc chưa châm ra khỏi miệng, nhìn bầu trời xanh giữa những tòa nhà, từ từ thở dài.
“Tôi chỉ có thể nói thủ đoạn của người phụ nữ này rất thông minh, tôi chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của lão đại đâu”
“Bộ dáng gì?”
“Ham muốn tình du͙c.”
“Anh đang đùa à?”
Spoil chươռg sau
Bàng Kinh Phú bước đến trước mặt cô, chỉ cách cô vài centimet, anh có thể thấy rõ lồng ngực phập phồng của cô.
Người đàn ông đưa tay ra, cách chiếc áo chuẩn xác nhéo núm vú đang như ẩn như hiện của cô.
Bàng Kinh Phú kéo Điền Yên đến phòng giám sát duy nhất không có sự theo dõi.
Cô bị quăng ngã vào mép bàn bên cạn, Điền Yên chống bàn, một tay che cổ cúi người ho khan, hơi thở gấp gáp như muốn mệnh cô.
Bàng Kinh Phú khóa cửa lại, bước tới, vẻ mặt nghiêm túc nói “Cởi ra.”
Điền Yên ho khan, hai mắt đỏ hoe, tɾong mắt còn sót lại nước mắt, nhìn bộ dáng tɾong sach vô tội.
Nhưng Bàng Kinh Phú không quan tâm bộ dáng này của cô, liếc nhìn chiếc quần iean bên dưới, lớp vải bó sát ôm chặt đôi chân thon thả của cô.
“Để tôi xem xem cô nghịch ngợm đến mức nào.”
Đèn led trên trần nhà phòng giám sát phát ra ánh sáng trắng chói mắt, chiếu sáng cả căn phòng và phản chiếu rõ ràng làn da trắng mịn như sữa của cô.
Điền Yên cúi người, hai tay nắm lấy thắt lưng kéo xuống.
Chiếc quần lót màu đen bao lấy vùng tư mật của cô, đường cong của đôi chân từ đùi dần dần thu hẹp lại, mềm mại kéo dài đến bắp chân thon dài.
Ánh sáng từ đỉnh đầu tạo thêm vầng hào quang mềm mại cho làn da, ánh sáng khúc xạ trên cơ thể trắng nõn và dịu dàng, sự tương phản giữa đen và trắng càng tô đậm sự dụ hoặc hơn.
Dưới ánh sáng trắng như sứ, đôi mắt anh đen như vực sâu, yết hầu không chịu khống chế mà lăn lộn.
Dường như anh đang nghĩ đến quang cảnh đầy đặn bên tɾong, chỉ cần một mảnh vải đen cũng đủ khơi dậy sự bồn chồn tɾong lòng anh.
Cái bàn rất lạnh, khi Điền Yên cởi quần lót ngồi lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thanh tỉnh do nhiệt độ thấp mang lại.