Sâu tɾong âm đa͙o có một cảm giác co thắt ma͙nh mẽ, kéo dài đến vùng bụng dưới ấm áp, tứ chi và xương cốt bắt đầu co giật dữ dội, nước dịch bắn tung tóe, phun lên quần tây trang đen của anh, để lại một vệt nước bắt mắt.
Bàng Kinh Phú vùi những ngón tay của mình vào tɾong cơ thể cô, dừng lại một lúc rồi rút hai ngón tay sắp mềm ra.
Những sợi bạc đứt ở các khớp đang rỉ nước và nhớp nháp.
Bàng Kinh Phú không chút để ý mà nhìn sản phẩm trên ngón tay mình, hai ngón tay hơi tách ra là có thể thấy những sợi chỉ bạc tɾong suốt.
Tiếng cười trầm thấp của anh khô khốc hơn vài phần, đó là phần du͙c vọng vẫn chưa được phát tiết.
Điền Yên ngước mắt lưng tròng nhìn anh, ngón tay bất lực run rẩy nắm chặt áo khoác của anh “Rất xin lỗi…”
Cô biết mình đã làm sai.
Cô không nên phun nước của mình lên người anh.
Mặc dù là anh đã khiến cô như vậy.
Bàng Kinh Phú thọc ngón tay vào miệng cô, thọc sâu đến chỗ yết hầu của cô.
Điền Yên ngẩng đầu lên thống khổ nôn ọe,
Bàng Kinh Phú không chút nghi ngờ mở yết hầu cô, giống như một lão giả uy nghiêm, thấp giọng quát lớn.
“Tự liếm sach nước của mình đi ”
Yết hầu mở ra đến cực hạn, cổ cô gần như ngửa ra sau, hai tay nắm lấy cổ tay anh cầu xin sự thươռg xót.
Tiếng nôn mửa ngắt quãng, âm thanh đứt quãng không thể kết nối thành một câu h0àn chỉnh.
Bàng Kinh Phú lạnh nhạt cúi đầu, nhìn cô há to miệng nôn khan, nước bọt không thể kiểm soát bắt đầu chảy xuống khóe miệng, đôi má đỏ bừng chuyển sang trạng thái của một dâm phụ tình mê ý loạn.
Bàng Kinh Phú thọc ngón tay ra vào miệng cô, đối xử với miệng cô như cách anh đối xử với tiểu huyệt của cô, động tác vô cùng nhục nhã.
Điền Yên không dám trái lời, thậm chí không dám cắn ngón tay của anh.
Cô rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông hờ hững như đang đứng ngoài cuộc.
Miệng cô bị anh coi như một vật chứa, lời cầu xin bất mãn phát ra từ cổ họng cô.
“Ưm, ô.”
Những ngón tay thon dài của Bàng Kinh Phú kéo sợi nước miếng tɾong miệng ra, chất lỏng tɾong suốt như pha lê bao phủ đầu ngón tay, khiến chất lỏng ẩm ướt trông đặc biệt quyến rũ.
Chỉ có vết sẹo bắt mắt trên mu bàn tay đã làm hỏng vẻ đẹp này.
Anh nheo mắt, bắt đầu chuyển động vòng tròn tɾong miệng cô, ngón tay cọ xát vách tɾong miệng cô, chạm vào hàm răng cứng rắn, thỉnh thoảng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lưỡi kéo ra bên ngoài.
Mỗi lúc như thế này, cô sẽ lè lưỡi như một dâm phụ, nhìn anh bằng một ánh mắt thâm tình, cực kỳ khêu gợi.
“Đã có ai nói cô rất quyến rũ chưa?”
Bàng Kinh Phú đút tay trái vào túi, bàng quan nhìn cô thống khổ.
Điền Yên nức nở lắc đầu, cố gắng nén giọng đáp lại, hai tay nắm lấy cổ tay áo anh, làm nũng giống như một con mèo.
Những ngón tay của anh đột nhiên thay đổi lực đạo, anh lại đột nhiên hung hăng đẩy chúng vào cổ họng cô.
Điền Yên thiếu chút nữa tưởng rằng anh sắp cạy cổ họng mình, cơn đau rát khiến cô buồn nôn.
Sau đó anh rút ngón tay ra, cô ôm cổ ho khan, miệng tràn ngập mùi sắt gỉ.
Giống như là đang cố ý trừng phạt cô vậy.
Bàng Kinh Phú cúi xuống nhặt chiếc quần lót của cô từ dưới đất lên, lớp vải quấn lấy hai ngón tay ướt đẫm của anh, liên tục chà lau
“Nhớ kỹ, gọi lúc nào thì cô phải đến lúc đó.”