“Sao cô lại tới đây?”
“Gửi tiền tiết kiệm.” Điền Yên ngoan ngoãn đứng trước mặt vâng vâng dạ dạ, giống như đang nghe anh dạy bảo “Hôm nay phát tiền lương.”
“Bao nhiêu”
“Hai ngàn ba.”
Bàng Kinh Phú khịt mũi coi thường, rút
điếu thuốc ra khỏi miệng, đặt nó bên cạn “Có chút tiền này mà khiến cô bán mạng mỗi ngày? Nếu cô đến quán bar đi một vòng, nói không chừng có thể kiếm được hàng chục vạn.”
“Tôi không bán thân, chỉ bán sức.”
Người đàn ông híp mắt “Tôi có nói cô bán thân sao? Tôi kêu cô bán rượu”
Điền Yên nhút nhát ngẩng đầu nhìn anh “Vận khí tôi không tốt, chỉ có anh mua rượu của tôi thôi.”
Ai mà ngờ được anh lại không ăn bộ dáng này.
“Tôi cho cô nhiều tiền như vậy, cũng có thể coi như một nửa ba mẹ của cô, nếu cô có quỳ lạy tôi cũng không ngại.”
Điền Yên mím môi, nén giận.
“Anh, anh làm gì ở đây vậy?”
Bàng Kinh Phú dùng ngón trỏ khảy điếu thuốc, phủi tàn tro.
Gió cuốn đi những tàn tro còn sót lại và bay lên không trung.
Anh nheo mắt, cắn điếu thuốc lần nữa, đưa tay vào túi quần, nhìn thẳng về phía sau cô.
“Cướp ngân hàng.”
Điền Yên nghẹn họng.
“Anh thật lợi hại…”
“Không cần cô khen, tôi tự biết.”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bậc thang phía sau anh.
Lưu Hoành Dật và Nham Oanh đè một người đàn ông trung niên có bờ vai rộng và eo to xuống.
Hai tay ông ta chắp sau lưng, giống như một tù nhân, đường chân tóc khó coi đến giữa đầu, lộ ra vầng trán bóng loáng.
“Ai da, ai da, nhẹ chút….
Nhẹ chút.”
Điền Yên quay đầu lại, người qua đường cũng tò mò nhìn sang bên này.
Người đàn ông trung niên mặc tây trang, khi đến gần, Điền Yên nhìn thấy huy hiệu công việc màu vàng treo trên ngực ông ta.
Giám đốc ngân hàng.
Bàng Kinh Phú quả thật đã đến cướp ngân hàng nhưng anh sử dụng͟͟ phươռg pháp đơn giản mà thô bạo.
Nham Oanh nhìn thấy Điền Yên, hỏi “Lão đại, anh cố ý gọi cô ta tới đây à?”
Bàng Kinh Phú vứt điếu thuốc vào thùng rác gần đó “Lên xe.”
Cậu ta quay đầu đối diện với Điền Yên “Cô cũng lên xe đi.”
“Buổi chiều tôi còn có việc…” Nhìn thấy vẻ mặt tức giận cau mày của cậu ta, Điền Yên yên lặng nuốt xuống.
Hàng ghế sau của chiếc xe siêu xe được xếp thẳng đứng.
Người đàn ông bị ép xuống giữa hai ghế, ông ta ai da kêu đau, chiếc áo không giữ được bụng mỡ của ông ta, sợi vải bị kéo căng ra, có dấu hiệu muốn rách.
“Tôi không muốn nói nhảm với ông, ông hẳn biết rõ tôi muốn cái gì.”
Bàng Kinh Phú bắt chéo chân, duỗi tay ra đặt sau lưng ghế.
Điền Yên ở bên cạn đặt tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước như thể đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cô chỉ cần dựa ra sau là sẽ nằm tɾong vòng tay anh.
“Tôi đã nói rồi Mặc dù số tiền được chuyển từ ngân hàng của chúng tôi, nhưng tôi thật sự không biết nó được chuyển tới đâu Nào có người muốn đòi tiền lại đến ngân hàng chứ, cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi đi ”
Nham Oanh ở phía sau vỗ vỗ cái đầu trụi lủi của ông ta, tiếng cười có thể chảy ra nước đen u ám.
“Ông thật sự cho rằng chúng tôi không biết sao.
Sau khi chuyển vào năm thẻ ngân hàng, tiền đã được trả lại vào thẻ của ông.”
Giám đốc ngân hàng vội vàng lắc đầu “Tôi, tôi căn bản không có thẻ ngân hàng ”
“Đương nhiên là ông không có, nhưng vợ con ông thì có.
Ông dùng thân phận của mình làm không ít chuyện mất nhân tính.
Chính ông cũng rõ bản thân như thế nào.
Nếu không, ngay bây giờ để tôi bắt họ đối chất với ông.”