Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


“Với kỹ năng lái xe của cậu, để ông chủ của cậu ngồi rất là không an toàn.”

Nham Oanh cười lạnh “Bình thường đều là anh Lưu lái xe, tôi nào dám chứ.”

Bầu không khí tɾong xe yên tĩnh lại, xe chạy vững vàng trên đường.

Nham Oanh mới phản ứng lại câu hỏi vừa rồi của cô, cậu ta thình lình mở miệng.

“Tôi không hiểu được ông chủ của chúng tôi đang nghĩ gì, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên xuấthiện bên cạn anh ấy.

Chắc là cảm giác với cô và những người khác không giống nhau”

Điền Yên vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ "Không phải vừa rồi cậu nói mới ở bên cạn anh ta hai năm sao.”

“Anh Thanh đã ở bên ông chủ rất lâu rồi.

Ngay cả anh ấy còn nói mình chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ xuấthiện trước mặt ông chủ quá ba lần ”

Điền Yên bật cười.

Nham Oanh còn tưởng mình đã nói sai “Tại sao cô lại cười?”

“Còn mẹ anh ta thì sao? Bà ấy cũng không xuấthiện trước mặt anh ta quá ba lần sao.”

Nham Oanh trầm mặc.

Bầu không khí tɾong xe đột nhiên trở nên kỳ quái, giống như một trò đùa quái đản.


“Tốt nhất đừng để ông chủ nghe được câu hỏi của cô.”

Nham Oanh nghiêm túc cảnh cáo cô “Anh ấy ghét nhất bị hỏi về gia đình, nhất định sẽ giết người.”

Điền Yên nhếch khóe miệng, Nham Oanh nói lại “Là để tôi đã tận mắt chứng kiến

dùng dao đâm vào hộp sọ của ai đó.”

Ngay cả người thiếu niên vừa rồi cũng có vẻ nghiêm túc hơn, âm thanh đều lộ ra vẻ nghiêm túc, khủng hoảng.

Lúc Điền Yên đến, chỉ có một mình Bàng Kinh Phú ở phòng riêng 8888.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế sô pha da, chống tay lên chỗ tựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc quần tây đen rộng thùng thình vừa vặn với đôi chân thon dài.

Chân mở rộng ra lộ ra mắt cá chân, chân anh đi đôi g͙iày thể thao màu trắng, mép áo sơ mi trắng nhét vào eo quần một cách chỉnh tề.

Ánh sáng màu lam xâm phạm khuôn mặt không tì vết, tư thế tưởng chừng như thoải mái lại bộc lộ một sức ma͙nh không ai có thể sánh kịp, như thể anh là chủ nhân của không gian này.

Nham Oanh đóng cửa lại, tɾong phòng riêng chỉ để lại hai người bọn họ.

Điền Yên đi về phía anh.

“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”


Cô đứng ngay ngắn, hai tay chắp trước bụng, thái độ cung kính như người phục vụ.

Bàng Kinh Phú mở mí mắt, nhìn chằm chằm vào sự ngây thơ thuần khiết của cô.

“Cô biết chơi không?”

Điền Yên nhìn thấy trước mặt anh đặt hai cái cốc đựng xúc xắc, mỗi cốc chứa năm viên xúc xắc.

“Không biết.”

Bàng Kinh Phú cười lạnh, thứ ma͙nh mẽ hơn tư thế ngồi của anh chính là cái miệng của anh.

“Không biết cũng phải chơi.”

Anh ngồi thẳng người, rướn người về phía trước.

Chiếc áo sơ mi ở cạp quần kéo thẳng nhờ cử động của anh, dán sát với cơ thể, tôn lên hình dáng và cơ bắp rõ ràng của anh.

Điền Yên bất an nhéo ngón tay mình.

Anh cầm chiếc cốc xúc xắc màu đen, dùng những ngón tay thon gầy của mình chạm vào bề mặt chiếc cốc.

Các cơ ở mu bàn tay phồng lên, lòng bàn tay rộng có thể dễ dàng cầm nó, xúc xắc phát ra tiếng linh động.

Đầu ngón tay trắng nõn bắt mắt làm chói mắt Điền Yên.

“Có thể đừng chơi cái này được không?”

Bàng Kinh Phú nói với giọng điệu giễu cợt, nhìn về phía cô “Không chơi cái này thì muốn chơi cái gì?”

Điền Yên nắm lấy làn váy cotton trên người, rồi bước lại gần anh.

Một chân quỳ, một chân đặt trên ghế sô pha.

Ánh mắt của Bàng Kinh Phú cũng thay đổi, anh chăm chú nhìn gấu váy đang dần được kéo lên của cô, đôi chân trắng nõn hiện ra trước mắt anh như lễ vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận