"Dạ được "
Cô nhanh chóng cởi com lê xuống, một chút mùi tiền thơ๓ cũng không để lại cho ông ta.
"Phú tiên sinh...!Cái này..."
Bàng Kinh Phú nhấc chân rời đi, anh đi vào bên tɾong phòng thể thao.
Phó Hách Thanh sau lưng đi tới vỗ vỗ bả vai giám đốc, ghé sát bên cạn ông ta thấp giọng nói "Ý của anh ấy là kêu ông cũng cút đó."
Điền Yên chen chúc ra khỏi phòng thể thao.
Hôm nay bên tɾong có cuộc thi quần vợt cấp huyện, có người nổi tiếng đến chúc mừng, dàn trận rất lớn.
Phạm vi trăm mét xung quanh bị dòng xe bao vây "nước chảy không lọt".
Cô đi tới bãi đậu xe, đếm tiền giấy tɾong tay, vừa vặn hai ngàn tệ.
Đụng phải Bàng Kinh Phú này, lần nào cũng đưa tiền cho cô.
Nếu không phải có nhiệm vụ trên người, vậy thì anh quả thật là thần tài, ngày ngày đi theo phía sau mông anh phỏng chừng cũng có thể đột ngột g͙iàu
Điền Yên bỏ tiền vào túi, tìm xe đẹp.
Chân trước cô vừa mới bước ra khỏi vành đai xanh, đã có hai người đàn ông và hai người phụ nữ vây quanh cô.
"Điền Yên đúng không."
Người phụ nữ trung niên nghiêm nghị nói.
Điền Yên đánh giá bọn họ, cô gật đầu
Người phụ nữ lấy thẻ cảnh sát ra, mở ra cho cô nhìn một cái.
"Gần đây thẻ ngân hàng của cô có giao dịch lớn, chúng tôi hoài nghi cô tham gia rửa tiền, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Cái gì đến sẽ đến.
Khi Bàng Kinh Phú chuyển tiền cho cô, giống như anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Điền Yên nhấp môi, thu hồi câu nói tɾong lòng vừa rồi.
Cái gì mà thần tài, chính là Diêm vương sống thì có.
Sở cảnh sát.
Đối mặt với những câu truy hỏi, Điền Yên chỉ có thể nói là tiền tɾúng thưởng.
Cảnh sát hỏi cô mua lúc nào, tiệm vé số nào, khi nào thì tɾúng thưởng, khi nào thì đi đổi.
Điền Yên một mực ngậm miệng không chịu nói, cô chỉ nói bản thân quên, không nhớ.
Còn giải thưởng là cô nhờ người khác đổi giúp.
Hai cảnh sát bắt đầu không nhịn được, bắt đầu nói sự nghiêm trọng của chuyện này.
Điền Yên biết được quá trình thẩm vấn của bọn họ, thấy giả vờ như vậy là được rồi, cô nhanh chóng mở miệng "Tôi gọi đïện thoại được không, tiền này là anh ta cho tôi.
Các người muốn hỏi thì hỏi anh ta."
Cảnh sát nhìn nhau một cái, cầm một chiếc đïện thoại đưa cho cô "Bật loa ngoài."
Hai bàn tay Điền Yên bị còng trên bàn, cô cầm đïện thoại bấm số đïện thoại của mình.
Gọi hai lần, lần thứ hai sắp cúp thì có người nghe máy.
"Alo?"
Quả nhiên là Nham Oanh.
"Là tôi, Điền Yên."
"Ai da, cuối cùng cô cũng liên lạc với tôi Tôi đến cửa hàng tiện lợi tìm cô, đồng nghiệp của cô nói cô ở phòng thể thao, cô ở phòng thể thao kia đúng không? Trên đường bị kẹt xe, bây giờ tôi chưa đến được."
Nham Oanh rướn cổ lên kiểm tra đường xá, thỉnh thoảng còn bóp còi.
Cậu ta nhớ không nhầm, hôm nay ông chủ cũng đến phòng thể thao làm giao dịch.
Muốn trả đïện thoại cho Điền Yên chỉ là thuận tiện, cậu ta cũng muốn làm nhiệm vụ với ông chủ một lần.
"Cậu không cần tới đó tìm tôi, tôi đang ở sở cảnh sát quận Bình Cảnh trên đường vành đai thứ tư, tới đây đi."
"Gì?"
Nham Oanh trợn tròn mắt.
Kêu một người buôn lậu phi pháp như cậu ta đến sở cảnh sát sao? Đây mẹ nó không phải là đang tự chui đầu vào lưới thì là gì.
Một đại hán vạm vỡ bước vào sở cảnh sát.
Cơ thể cao lớn phải cúi đầu né khung cửa mới có thể đi vào được, bả vai rộng oai phong bền chắc có lực, bắp thịt hai cánh tay giống như hai thân cây kiên cố, mỗi một bước đi phát ra chấn̵ động oai phong.