Người đang nói đùa ngây ngẩn, sức khỏe của người luyện võ khiến người kia kinh ngạc, không nhịn được há hốc mồm.
Anh ta ăn mặc đơn giản, một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, màu trắng tinh có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ bụng, chiếc quần iean rộng thùng thình giặt có hơi phai màu
Trước bàn làm việc, vẻ mặt anh ta nghiêm túc có chút thật thà, dùng âm thanh hồn hậu nói.
"Tôi đến tìm Điền Yên, người phụ nữ các anh đã bắt."
...
"Cô ký xong có thể rời đi."
Cảnh sát đặt giấy xác nhận đến trước mặt Điền Yên, đưa cho cô một cây viết.
"Sao cô không nói sớm khoản tiền kia là tiền kết toán công trường, nếu không cũng không đến nỗi trễ nải thời gian lâu như vậy, còn bịa một đống chuyện."
Tay Điền Yên cầm bút dừng một chút, mặt không đổi sắc ký tên mình.
"Thật ra thì tôi cũng không dám xác định khoản tiền kia ở đâu, trên công trường xảy ra quá nhiều chuyện, tôi sợ mình thật sự phạm pháp."
Người trước mặt giận cười "Cô bé này, không làm chuyện trái lương tâm sẽ không sợ quỷ gõ cửa.
Làm một công dân tốt tuân thủ luật pháp, biết không."
Điền Yên nộp giấy bút, lộ ra nụ cười xán lạn "Được."
Còng tay được cởi ra, cô xoa cổ tay đi ra ngoài.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là người đàn ông vạm vỡ đang đứng tɾong phòng khách của sở cảnh sát.
Đối mặt với hình thể của anh ta, Điền Yên kinh ngạc một chút.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, ngay khi cô định rời mắt đi, người đàn ông to lớn bước tới trước mặt cô, nói với viên cảnh sát phía sau cô.
"Làm phiền rồi, chúng tôi đi trước."
Người đàn ông ℭường tráng cao hơn 1m9 đi theo sau Điền Yên, bao phủ h0àn toàn cơ thể cao 1m6 của cô.
Cô thậm chí có thể nghe được sau lưng truyền tới tiếng hít thở thô nặng̝, giống như một bức tường đi theo cô, khiến Điền Yên vô cùng áp lực.
Đi ra khỏi sở cảnh sát, Điền Yên quay đầu nhìn anh ta "Anh là ai?"
"Anh là ai?""Tề Thắng Lại." Anh ta trả lời, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.
Sắc mặt anh ta không hề hiền hòa, nếu nhiều thêm chút sẹo là có thể bị nhận thành lão đại xã hội đen.
Dù anh ta có không nói gì nhưng nhìn bộ dáng này, cô có cảm giác muốn nộp tiền bảo kê cho anh ta.
"Ở đây, ở đây, ở đây " Nham Oanh đậu xe đối diện bên đường, nửa thân người nhoài ra ngoài cửa sổ, vẫy tay hét to.
"Đi thôi." Tề Thắng Lại đi tới bên trái cô, chặn dòng xe đang chạy cho cô.
Đi tới trước xe, Điền Yên mở cửa sau ra, cố hết sức ngồi lên chiếc xe suv cao lớn.
Cô chưa kịp ngồi xuống, đóng cửa lại thì một bàn tay từ bên ngoài đã đóng cửa lại cho cô.
Tề Thắng Lại đi vòng đến ghế phụ, anh ta vừa mới ngồi vào, tɾong xe lập tức thiếu dưỡng khí.
Anh ta cũng tỏ ra bực bội, co ro hai chân kéo giây nịt an toàn qua.
Nham Oanh thò đầu ra sau, đưa đïện thoại và chìa khóa cho Điền Yên, giơ ngón tay cái lên chỉ vào Tề Thắng Lại.
"Đây là người của tôi Đừng lo lắng, chúng tôi có rất nhiều thủ đoạn để rửa tiền.
Khoản tiền kia ông chủ chúng tôi vốn là cho cô, bây giờ nó đã được rửa vào quỹ xây dựng cho công trường.
Bây giờ cô là ông chủ thứ ba của giai đoạn II kiến trúc Lăng Đức Kiến.
"Ông chủ thứ ba?" Điền Yên nghi ngờ chỉ mình.
"Ông chủ lớn là ông chủ của chúng tôi, ông chủ thứ hai là vị này " Cậu ta vỗ vai Tề Thắng Lại, đánh bộp bộp vang dội, nghe âm thanh cũng biết thịt này bền chắc bao nhiêu