Điền Yên cười híp mắt, nhoài người đến khe hở trước mặt ghế ngồi "Hỏi một chút, ông chủ các người rốt cuộc là người nào, cụ thể làm gì?"
".......!Cô không biết?"
Nham Oanh trợn tròn mắt.
Lần đầu tiên cậu ta gặp Điền Yên ở nhà hàng Kim Các Lâu, Bàng Kinh Phú nói cô là kẻ chết thay.
Nham Oanh còn tưởng họ biết nhau
"Không biết, chúng tôi vừa mới gặp nhau ở quán bar Lung Linh một lần mà thôi, tôi nhìn ra được anh ta rất có tiền."
Nham Oanh liếc nhìn Tề Thắng Lại.
Mặt Tề Thắng Lại không biểu cảm nhìn cậu ta.
"Ông chủ chúng tôi....!Làm về vật liệu xây dựng, chính là xi măng cốt thép, những thứ như bất động sản."
Điền Yên bừng tỉnh hiểu ra, cô ồ một tiếng, giọng điệu đơn thuần, uyển chuyển khiến người ta nao lòng.
"Thì ra là như vậy, chẳng trách anh ta có nhiều tiền như vậy.
Lúc đầu tôi nghĩ anh ta có súng, còn cho là anh ta là xã hội đen gì đó chứ."
Trong xe trở nên yên tĩnh, phươռg thức lái xe hấp tấp thường ngày của Nham Oanh vững vàng hơn không ít, giống như vẫn còn sợ hãi khi bị cô đoán tɾúng.
Nham Oanh bật đài tin tức, đài đang phát tin tức giao thông ở hiện tại, nơi nào đang ùn tắc giao thông và nơi nào đang sửa đường.
Chẳng bao lâu sau, âm thanh của người dẫn chươռg trình trở nên nghiêm túc.
"Chúng tôi nhận được cuộc gọi của những người dân nhiệt tình của thành phố, bên tɾong phòng thể thao Thịnh Tháp xảy ra một vụ sập quy mô nhỏ.
Cảnh sát đang tiến hành sơ tán người dân, đường vành đai thứ tư hiện đang kẹt toàn bộ, xin các tài xế đừng tùy tiện đến đây...."
Điền Yên nói "Buổi sáng tôi gặp ông chủ của các anh ở phòng thể thao Thịnh Tháp, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Vẻ mặt Nham Oanh giống như chuyện này rất bình thường, thậm chí cậu ta còn có chút hưng phấn.
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của cô, cậu ta có chút không biết phải trả lời như thế nào.
"Ông chủ của chúng tôi không sao, trên đài không phải nói cảnh sát đang tiến hành giữ trật tự sao."
Trong lòng Điền Yên không nhịn được cười nhạt.
Giả vờ thật giống, không chừng sự sụp đổ quy mô nhỏ này chính là do một đám kẻ gian các người tạo ra.
Điền Yên liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện bên tɾong có cặp mắt đang nhìn mình, là người đàn ông ngồi vị trí kế bên ghế tài xế.
Từ khi bắt đầu lên xe, anh ta cứ như vậy không nói câu nào nhìn chằm chằm cô.
Mặc dù ánh mắt sẽ không khiến người khác cảm thấy buồn nôn, nhưng loại quan sát này khiến cô hết sức khó chịu
"Đến rồi." Nham Oanh dừng xe, chính là bên đường cạn cửa hàng tiện lợi nơi cô làm việc.
"Hôm nay tôi xin nghỉ..." Lời vừa tới miệng cô đã thu về "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
"Đừng khách sáo, đừng khách sáo.
Hẹn gặp lại Điền tiểu thư " Nham Oanh cười hì hì vẫy tay với cô.
Điền Yên đóng cửa xe lại, chiếc xe suv như một làn khói xông đi.
Đi về phía trước không bao lâu, nó lại quay đầu về hướng ban nãy.
Nếu như Điền Yên đoán không sai, bọn họ đang đi đến phòng thể thao.
"Hoan nghênh quý khách."
Chúc Nhược Vân ngẩng đầu lên, cô ta thấy Điền Yên thì mừng rỡ như điên "Không phải cô đi làm thêm sao, sao lại trở về rồi?"
"Sợ cô cực khổ nên tới giúp cô một chút."
"Cảm ơn Yên Yên Yên Yên tốt nhất " Chúc Nhược Vân vui vẻ nhảy cẫng lên.
Điền Yên để đïện thoại và chìa khóa xuống, khom người tìm kiếm đồng phục làm việc tɾong ngăn kéo.