Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


"Cô chờ tôi một lát, tôi vào kho lấy một bộ quần áo."

"Được "

Chúc Nhược Vân hỏi cô "Đúng rồi, cô ăn cơm chưa.

Còn một hộp đồ ăn, muốn tôi hâm lại cho cô không?"

Điền Yên đầu cũng không quay lại mở cửa kho hàng, vẫy tay với cô ta "Được, làm phiền rồi."

Điền Yên đi vào phòng điều khiển, khóa trái cửa lại.

Cô cúi xuống lấy chiếc đïện thoại dự phòng đặt ở khe trống dưới gầm bàn ra, bấm số của Chu Song Sinh.

"Hôm nay thế nào?" Chu Song Sinh hỏi.

Chuyện Điền Yên làm tại phòng thể thao là nhờ Chu Song Sinh giúp đỡ.

Đoàn đội bọn họ lại có thêm thành viên, đã thành công mai phục bên cạn Bàng Kinh Phú, biết được hành tung của anh rồi báo cho Chu Song Sinh.

"Coi như thuận lợi, tôi đã gặp cẩu tặc.


Tôi nghĩ anh ta đã mất cảnh giác với tôi rồi."

"Vậy thì tốt, lần nào cô cũng h0àn thành xuấtsắc nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này giao cho cô là chuẩn rồi."

Điền Yên kéo ghế ra ngồi xuống.

"Lão Chu, anh đừng khen tôi.

Người nằm vùng kia tên gì, dáng dấp ra sao? Nếu lần sau gặp, tôi sẽ phối hợp với anh ta."

Chu Song Sinh dừng lại.

"Cái này không thể nói cho cô biết."

"Tình huống lần trước của Lý Hanh làm ảnh hưởng đến cô.

Cho nên chúng tôi quyết định sẽ không tiết lộ thân phận của các thành viên với nhau Cô chỉ cần h0àn thành nhiệm vụ là được, thành viên kia sẽ liên lạc với tôi.

Chúng tôi nghe ngóng ở tɾong bóng tối, còn cô sẽ giao đâύ với Bàng Kinh Phú ở bên ngoài, chuyện này đối với mọi người đều có chỗ tốt."

Ngày hôm sau, Chúc Nhược Vân xin nghỉ.


Buổi tối, giám đốc ở quán bar Lung Linh gọi đïện tới chỉ đích danh, muốn Điền Yên đi làm.

Lúc cô đến nơi, giám đốc đang ở trước phòng VIP trên hành lang, cuống cuồng đẩy cô vào phòng nghỉ ngơi cho nhân viên.

"Thay quần áo nhanh đi, lát nữa đến phòng 8888 bán rượu"

"Là khách yêu cầu tôi đến sao?" Điền Yên tò mò hỏi.

"Không phải Lần trước cô đi sớm, bọn họ còn đặc biệt hỏi tôi cô ở đâu Tôi đảm bảo với cô, chỉ cần lần này cô biểu hiện tốt, cô nhất định sẽ bán được rượu Một đêm có thể kiếm không ít tiền đâu "

Giám đốc thề sắt son với Điền Yên, miệng lưỡi trơn tru của ông ta nhìn qua không thấy chút đáng tin nào.

Điền Yên mặc xong quần áo của nhân viên pha chế, giám đốc đưa cho cô một chai rượu trị giá năm chục ngàn tệ, ánh mắt đầy chờ mong nhìn cô đi vào.

Sau tiếng gõ cửa, tiếng ồn ào bên tɾong tràn ra như thủy triều Mùi khói tràn ngập tɾong không khí như sương mù.

Ánh sáng tɾong phòng yếu ớt, sương mù dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mông lung không rõ.

Mười mấy người đàn ông vừa cười vừa nói vừa giơ ly rượu, gạt tàn thuốc trên bàn đầy tro bụi, vài tàn thuốc vẫn đang chậm rãi cháy, nồng nặc mùi nicotin.

Một tay Điền Yên đặt sau lưng, cung kính bưng mâm rượu đến trước bàn.

Bàng Kinh Phú ngồi ở chính giữa, anh nhấc mi mắt lên, liền nhìn thấy người từ cửa đi về phía này.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi có hoa văn đen trắng theo phong cách lưu manh, lạc lõng giữa một nhóm đàn ông bụng bia mặc âu phục mang g͙iày da.

Điền Yên thấy vẫn còn sáu người đàn ông đứng ở một góc sát tường, nơi ánh sáng không thể xuyên qua, hai tay cung kính đặt trước mặt, xếp hàng chỉnh tề như thể họ đang chờ lệnh.

Bàng Kinh Phú cầm ly rượu whisky đưa lên miệng, chất lỏng màu đỏ đậm tỏa sáng như một viên ngọc tɾong ly, anh nhàn nhã nhấp một hớp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận