Điền Yên buông ra tay, nắm chặt nắm tay đặt trên đầu gối.
"Tôi, tôi sợ lắm.
Không muốn làm kẻ chết thay."
Bàng Kinh Phú không nói chuyện, trong xe cũng không ai nói chuyện.
Lưu Hoành Dật đang lái xe cũng đánh giá Điền Yên thông qua kính chiếu hậụ
"Có làm hay không cũng không phải do cô quyết định."
Bàng Kinh Phú cười trào phúng, đáy mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
...
Xe chạy đến một kho hàng trùm đầy vải.
Một lúc sau, một chiếc xe tải nhỏ chở hàng lạnh cũng chạy tới.
Bàng Kinh Phú mở cửa bước xuống xe, Điền Yên ngồi trong xe lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.
“Đạn dược trong phòng của năm người này chưa đến năm mươi cân, tôi tưởng nhiều nên lấy một bao, bọn họ còn muốn dùng số hàng ít ỏi này để trao đổi với anh, bọn họ quả thật chỉ là ăn gan hùm mật gấu mà." Phó Hách Thanh nói.
Bàng Kinh Phú châm một điếu thuốc, nhìn những bao tải được lấy ra khỏi xe tải.
Khi mở ra, bên trong chứa đầy những mảnh đạn 5,45 mm linh tinh.
Anh dùng tay nắm lấy một nắm, trải ra trong tay kiểm tra, hít mắt nhả khói, trong mắt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
"Một ít hàng này còn không đủ phí lên sân khấu của ông đây.
Còn muốn đổi lấy Barrett, nằm cứ mơ đi."
Phó Hách Thanh hỏi "Lão đại, có muốn xử lý năm người kia không? Nếu mặc kệ, bọn họ nhất định sẽ làm cho sự việc trở loạn thêm.
Dù sao thì anh cũng đã lộ mặt trước mặt họ.
Vạn nhất bọn họ nóng nảy, báo với bên Ngân Quang Đường kia…"
"Không cần lo." Bành Kinh Phú hít một hơi dài, đút một tay vào túi, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ được cởi ba cúc, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh.
“Gần đây Ngân Quang Đường bị cảnh sát đảo đến nghiêng trời lệch đất, không biết có bao nhiêu người nằm vùng lẻn vào, nếu bọn họ thật sự có lá gan đó thì cũng không dám đi.
Hiện tại hàng hóa không có, bọn họ nhất định đang đi tìm người để trả thù, vậy chúng ta cho họ trả thù."
Phó Hách Thanh và năm người còn lại đều choáng váng "Để bọn họ trả thù thế nào?"
Bàng Kinh Phú liếc nhìn người phụ nữ ngồi trong chiếc Audi, đáy mắt hiện lên nụ cười mỉa mai trong có vẻ u ám.
Sáu người nhìn anh, hiểu những gì anh vừa nói.
Điền Yên cảm thấy hơi bất an khi thấy bên ngoài im lặng, trong lòng có chút thấp thỏm.
Có lẽ chính năm người giao dịch với Bàng Kinh Phú muốn lấy khẩu súng trường Barrett của anh nên họ mới tuyên bố họ có rất nhiều đạn dược, mới khiến Bàng Kinh Phú bị mắc mưu.
Nhưng Bàng Kinh Phú lại trực tiếp đến cướp bằng vũ lực, nhóm người đó nhất định sẽ quay lại để trả thù.
Suy cho cùng không ai có thể ngờ rằng Bàng Kinh Phú dõng dạc nói mình sinh ra đã giàu có lại có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.
Bàng Kinh Phú hỏi nơi ở của Điền Yên, cô báo địa chỉ cho anh.
Chờ xe chạy đến nơi, Lưu Hoành Dật phát hiện đây là một con hẻm nhỏ, xe không thể đi vào được.
Người qua lại trong ngõ nhỏ vô cùng đông đúc, hai bên đường là những tòa nhà cao tầng dày đặc, chỉ còn lại bên trong vẫn duy trì những kiến trúc thấp bé cổ xưa.
Đây là một ngôi làng đô thị điển hình.
"Tôi sẽ tự đi vào.
Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Điền Yên mở cửa xe, quay đầu lại mỉm cười với Bàng Kinh Phú.
Khuôn mặt ngây thơ không biết cố ý hay vô tình "Hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại lần nữa."
Cửa xe đóng lại.
Trong cabin cách âm trong nháy mắt đông cứng lại.
Không biết câu nói kẻ chết thay khiến cô sợ hãi hay không, nhưng từ trước đến nay chưa có ai nói chuyện với Bàng Kinh Phú như vậy.
Nham Oanh cảm thấy cô gái này không ngoan như vẻ bề ngoài, nhìn thấy cô đi vào ngõ, người đàn ông phía sau lên tiếng.
“Xem cô ấy rốt cuộc sống ở đâụ”
“Được ” Nham Oanh đang định mở cửa bước xuống xe thì lại bị anh chặn lại.
“Tóc đỏ của cậu quá dễ thấy, anh đi đi.”
“Vâng.”
Điền Yên dừng trước quán bánh cuốn mua một phần để ăn.