Ông chủ dùng khăn lông lau mồ hôi, khói mù mịt đến mức không mở mắt được “Cô muốn đóng gói hay ăn tại đây.”
“Đóng gói đi ạ.”
Điền Yên lấy một đống tiền mặt trong túi ra, thuần thục đếm tiền lại móc thêm mấy tờ đưa cho ông chủ, tay còn lại cầm túi nilon.
Xuyên qua cửa kính của cửa hàng, cô nhạy bén nhận ra phía sau có người.
Từ lúc ở ngõ nhỏ đã thấy không thích hợp
Điền Yên lại mua thêm xiên nướng và bánh bao, người phía sau vẫn luôn đi theo cô.
Tiếng bước chân ồn ào của đám đông dẫm lên nền đá gạch xanh, ngõ nhỏ truyền đến tiếng còi xe máy, mọi người chen chúc ở hai bên con hẻm nhỏ để né tránh.
Điền Yên giả vờ không có việc gì gặm một xiên nướng, đồng thời đi về phía cuối con ngõ.
Cô đi qua mấy cái hẻm nhỏ liên tiếp, cuối cùng đi vào tầng nhà dân cũ xưa.
Thẳng đến khi tầng năm sáng đèn, Lưu Hoành Dật mới ngừng lại một chút rồi trở về.
Điền Yên tránh sau tấm màn, nhìn chằm chằm bóng người đi ra.
Quả nhiên là người của Bàng Kinh Phú, anh ta là tài xế lái xe kia.
Ngôi nhà được bao bọc bởi những tòa nhà cao tầng, sau ba giờ chiều đã không còn ánh nắng.
Bức tường ẩm ướt của căn phòng cũ kỹ bị bong tróc, chiếc đèn vàng ấm áp duy nhất trong phòng khách lấm tấm vết mốc.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, khi thì lại bị mất điện.
Điền Yên bỏ màn xuống, ánh sáng trong phòng chợt tối đi.
Cô quay đầu nhìn đèn trên trần nhà bị ngắt, lúc này lại phát hiện cửa bị mở ra.
Nhưng lúc cô vào rõ ràng đã đóng cửa rồi.
Nỗi sợ hãi đột ngột quét qua cơ thể cô, lông tơ khắp người dựng đứng cả lên.
Bên hông bị một thứ kỳ lạ, lạnh băng chạm vào.
Cô đột nhiên run lên, chân mềm nhũn muốn té ngã.
“Giơ tay lên.”
Người đàn ông cố ý đè thấp giọng, giọng nói khàn khàn bên trong yết hầu.
Lưu Hoành Dật vừa trở lại xe thì đưa ảnh chụp cho Bàng Kinh Phú.
Mua bánh cuốn, xiên nướng, bánh bao, tầng năm của căn nhà cổ xưa, từ ngoài cửa sổ không thể nhìn ra tình trạng của ngôi nhà, trên ban công không có treo quần áo.
Nham Oanh nói “Lão đại, anh xác định cô ta có vấn đề sao?”
“Xác định.”
Bàng Kinh Phú ném điện thoại cho Lưu Hoành Dật, Nham Oanh bên cạnh vội vàng tiến lên xem xét.
Cậu ta lướt ảnh chụp, không ngừng phóng to thu nhỏ “Sao tôi lại không nhìn ra, anh xem chỗ nào vậy? Đây không phải chỉ là một cô gái bình thường thôi sao?”
Bàng Kinh Phú dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh phía trước, anh nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt nói “Trực giác.”
Anh tích chữ như vàng, Nham Oanh có mắt nhìn nên không hỏi thêm nữa.
Lưu Hoành Dật nói “Có đưa địa chỉ của cô ta cho năm người kia không?”
“Đưa đi.”
Bàng Kinh Phú mở mắt, hờ hững nói.
Áo sơ mi trắng cũng không thể khơi dậy chút dịu dàng nào “Thuận tiện để cho bọn họ biết cô ta được lợi từ mối quan hệ với chúng ta, để năm người kia tra tấn cô ta thật tốt.”
Hai bên đánh nhau, người được lợi chỉ có Bàng Kinh Phú.
Anh không cần động thủ, còn một lần giải quyết được hai phiền toái.
Đèn sáng lên, người sau lưng phát ra tiếng phì cười.
Đàm Tôn Tuần dùng ngón trỏ xoay súng đồ chơi, đi ra từ phía sau lưng Điền Yên.
Mái tóc màu vàng tỏa ra ánh sáng tự nhiên, lòe loẹt và hỗn độn giống như vua sư tử.
“Cô còn chưa cảnh giác đủ đâu, không khóa trái cửa.
Nếu tôi thật sự là người xấu, cô đã sớm bị tôi giết.”
Điền Yên cầm gối ôm trên sô pha ném về phía cậu ta “Đồ khốn nạn nhà cậu ”
Đàm Tôn Tuần cười đến vui vẻ, cậu ta ôm gối ôm ngã xuống ghế sô pha.
Cậu ta nhấc chân lên, dây trên quần phát ra tiếng leng keng.