Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

“Lý Ích, Viên Hạo này có thể khiến cho nghiên cứu của chúng ta không ít lợi ích. Nếu như có thể, tôi muốn tiến hành nghiên cứu toàn diện đối với hắn.” Chu Lực An thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ của chính mình.

“Nghiên cứu như thế nào?” Dương Phi hỏi, tổ nghiên cứu của bọn họ vẫn luôn bí mật tiến hành, nghiên cứu người tự nguyện cũng xảy ra không ít. Tuy rằng hiện tại không có tin tức tốt nào, nhưng hắn cùng Lý Ích vẫn không muốn ép buộc người khác tiến hành nghiên cứu, hơn nữa người đó còn là Viên Hạo.

“Hiện tại, tôi muốn lấy t*ng trùng của hắn.”

“A?” Dương Phi cùng Lý Ích hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào cho phải.

“Ai u, cái này có là gì a, hắn cũng là nam nhân bình thường có được hay không, lấy chút t*ng trùng tính là cái gì, hơn nữa thời điểm đó còn không phải là đều lãng phí sao?” Chu Lực An nở nụ cười, nam nhân trưởng thành bình thường, coi như không có bầu bạn, cũng sẽ có a.

“Khụ, khụ.” Lý Ích không được tự nhiên ho khan lên. Nói thật ở thời điểm này, Lý Ích vẫn khá là bảo thủ. Không giống với Dương Phi đã từng có mấy tình nhân rồi.

“Chu Lực An, cậu đừng cùng lão cổ hủ này đàm luận những chuyện này, không phải là làm khó hắn sao?” Dương Phi cười to. Hắn không thể hiểu nổi, người muốn bò lên giường Lý Ích không ít, cũng không thiếu nhân tài ưu tú, nhưng Lý Ích một người cũng không coi trọng. Qua nhiều năm như vậy, đều đã thành một lão tăng. Không biết là không được, hay là? Con mắt Dương Phi không tự chủ được hướng đến vị trí nào đó trên người Lý Ích.

“Cậu không phải là không được đấy chứ?” Dương Phi không nhịn được hỏi.

Nghe thấy vậy, Chu Lực An cũng không nhịn được nhìn về phía hạ bộ của Lý Ích, kỳ thực hắn cũng hoài nghi, nhưng làm một y sinh, tình trạng cơ thể của Lý Ích cùng Dương Phi, hắn đều vô cùng rõ ràng, hắn dám khẳng định Lý Ích hoàn toàn không có ẩn tật này. 

“Anh không bị vô cảm đó chứ?” Chu Lực An nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.

“Mặc kệ các cậu.” Lý Ích bị bọn họ làm cho đen mặt.

“Có vấn đề gì thì phải nhanh chóng giải quyết.” Dương Phi cực khổ nhịn cười, còn làm bộ khuyên bảo chân thành.

“Cậu cho rằng ai cũng đều như cậu sao, hoang dâm vô độ, sớm muộn gì cũng có chuyện.” Lý Ích kết thúc đề tài, không muốn tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện này.

Nói đến, đây vẫn là lần đầu tiên mọi người thẳng thắn nói mấy chuyện này như vậy, trước đây, không ưa tác phong của Dương Phi, Lý Ích đều sẽ không nói chuyện với hắn, mọi người đều là người trưởng hành, nên rõ ràng chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.  Bất quá gần đây xem ra rõ ràng Dương Phi có chút hảo cảm với An Tâm, khoảng thời gian Viên Hạo nằm viện, Lý Ích đã nhiều lần thấy Dương Phi vây quanh An Tâm không ngừng. Không thể không nói, Dương Phi là người rất có mị lực, An Tâm nguyên bản vẫn đối với Dương Phi đều không tốt, nhưng hiện tại đã thay đổi rất nhiều. Lý Ích có thể khẳng định, chỉ cần có thởi gian, An Tâm sớm muộn cùng rơi vào võng tình của Dương Phi. Nhưng nếu như Dương Phi chỉ là chơi đùa, sau này sẽ có hậu quả như thế nào cũng không thể nói trước được.

“Dáng dấp của An Tâm xác thực cũng không tệ, rất phù hợp với sở thích của Dương Phi.” Chu Lực An trực tiếp hơn nhiều. 

“Ha ha, ha ha.” Thế nhưng Dương Phi chỉ cười, không có trực tiếp đáp lại. Lý Ích sầm mặt, mở cửa chuẩn bị rời đi. Hắn không hi vọng chuyện này xảy ra, cùng Viên Hạo xảy ra một ít mâu thuẫn, hiện tại Viên Hạo đang dần dần xa lánh hắn.

“Ai, các cậu vẫn chưa đáp ứng chuyện của tôi a.” Chu Lực An cuống lên.

“Việc này, sau này hãy nói. Còn có, chuyện Viên Hạo, cậu không cần nói cho bất cứ ai.” Lý Ích nói xong, cũng không quay người lại. Nghe được lời hắn nói này, Dương Phi nhún nhún vai, biểu thị mình cũng không thể ra sức, chuyện mà Lý Ích quyết định, nói như vậy nghĩa là không ai có thể thay đổi, huống chi thân phận của Viên Hạo quá đặc thù. Dương Phi cũng không tán thành kế hoạch của Chu Lực An. Dù sao chuyện như vậy, bọn họ cũng không thể nào nói cho Viên Hạo, quan hệ của bọn họ cùng Viên Hạo cũng không có thân cận đến mức này. Nói trắng ra, mọi người đều trong giai đoạn tạo nhóm giúp đỡ nhau. Cho nên Viên Hạo hi vọng bọn họ giúp đỡ, còn bọn họ xem trọng bảo bối của Viên Hạo.

Dương Phi nhanh chóng đi hai bước đuổi kịp Lý Ích, cùng đi tới phòng bệnh của Viên Hạo, hôm nay là ngày Viên Hạo xuất viện. An Tâm cùng An Bình đã thu thập xong đồ đạc của Viên Hạo, kỳ thực cũng không có gì nhiều, chỉ có một chút quần áo giầy dép cùng thuốc men. Lúc trước một vài thứ mua được đã sớm đưa về nông trường.

“Viên Hạo, chúng tôi đưa các cậu về.”

“Được rồi, cảm ơn.” Viên Hạo đáp lại, hiện tại thân thể cậu đã gần như khỏi hoàn toàn, ngoại trừ có chút suy yếu, dù sao cũng đã chảy rất nhiều máu. Nằm viện lâu như vậy, có rất nhiều chuyện đều phải xử lí, hơn nữa trong không gian cũng không biết đã thành hình dáng gì. Ở đây, cậu không dám vào không gian, lại không dám cho mấy người An Tâm vào, vì vậy mà cần phải nhanh chóng xuất viện. Lại nói, hắn ở viện như vậy, nhất định phải bỏ ra một khoản tiền, lại nợ một khoản ân tình không nhỏ. 

Sau khi tỉnh lại, biết là Lý Ích cùng Dương Phi đưa bọn họ đến bệnh viện, hơn nữa A Vượng cùng xe mới đã xong đời, trong lòng Viên Hạo vô cùng khó chịu. A Vượng, trong lòng cậu, từ xưa đến nay không phải là máy móc, mà là một người sống sờ sờ. Xe mới cũng là món hàng xa xỉ duy nhất của cậu. Còn gần ba mươi vạn chi phí chữa bệnh cùng ơn cứu mạng, cậu nghĩ kĩ nhiều ngày, tạm thời cũng chỉ còn cách dùng bí đỏ thay thế.

“Tôi phải về nhà trước đây một chuyến.” Đi ngang qua nơi ở đầu tiên, Viên Hạo để Lý Ích dừng xe lại. Cậy dự định hái mấy quả bí đỏ, trước tiên để cho Dương Phi cùng Lý Ích nhìn.

An Tâm cùng An Bình theo Viên Hạo vào không gian, An Bình hỏi, “Cậu định đem bí đỏ mang ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, nhiều tiền như vậy, vẫn là nhanh trả một chút, trong lòng mới trút được gánh nặng.” Viên Hạo để An Tâm đi lấy một chút thóc cho gà ăn, chính mình cũng hãi một quả bí đỏ, để An Bình hái hai trái rồi trở lại.

Nhìn ba người bọn họ, mỗi người đều ôm một trái bí đỏ lớn, Lý Ích cùng Dương Phi đều trợn trắng hai mắt, thứ này, bọn họ không biết. Nhưng hiển nhiên, là đồ tốt. 

“Đi thôi. Trở lại cùng các anh nói chuyện.” Viên Hạo lần này dạo qua Quỷ Môn quan một vòng, đối với Lý Ích cùng Dương Phi vẫn là phi thường cảm kích, bọn họ cứu tính mạng của mình, tuy rằng đối với việc bọn họ cùng xuất hiện ở hiện trường, trong lòng Viên Hạo cùng An Tâm đều hiều, chỉ sợ bọn họ sống dưới sự theo dõi của người ta, vì vậy mà ở bệnh viện, Viên Hạo căn bản là không dám vào không gian, vì vậy mới cố ý tiến vào không gian ở nơi này mang đồ vật ra.

Nơi này, nói đến rất thần kì, tầng tầng lớp lớp, giống như mê cung, người ngoài thực sự rất khó đi cùng. An Tâm cùng Viên Hạo trong lúc vô tình mới phát hiện ra nơi này, hơn nữa từ đợt giết chết ba người An Như càng làm cho nơi này lộn xộn hơn, tiếp đó lại bị cảnh sát lục soát một lần, càng làm cho nơi này không có kết cấu gì cả. Vì vậy mà Viên Hạo cũng tận dụng làm ra vẻ kì bí, Dương Phi cùng Lý Ích không phải vẫn chưa phái người điều tra qua, nhưng một chút manh mối cũng không phát hiện ra. Bởi vì nhà Viên Hạo ở đây, căn bản là không tồn tại. Hiểu rõ chân tướng chỉ có hai người An Tâm cùng An Bình, bọn họ cũng sẽ không nói cho người khác về chuyện này. Vì vậy mà Dương Phi cùng Lý Ích nhìn thấy bọn họ trở về một chuyến, liền mang đồ vật kia ra, trong lòng tuy rằng hưng phấn, nhưng càng nhiều hơn là hiếu kì, không biết trong nhà Viên Hạo có bao nhiêu là bảo bối. Đương nhiên bọn họ càng muốn biết chính là, nhà của Viên Hạo, đến tột cùng là lớn bao nhiêu, có thể trồng ra nhiều đồ vật chưa từng thấy như vậy.

Những ý nghĩ này Dương Phi cùng Lý Ích đều không có biểu lộ ra, bọn họ biết, Viên Hạo kỳ thực vẫn có suy nghĩ của mình, đối với sự tình hắn không muốn để cho người khác biết, phỏng chừng không có cách nào từ trong miệng hắn biết được tình huống. Huống chi Viên Hạo người này, luôn luôn làm việc không theo lẽ thường, có lúc bọn họ đều không tìm được chút manh mối nào. Mọi người cảm thấy hắn nên làm gì, hắn sẽ không làm vậy, còn khiến cho người khác không thể nào phản kháng. Giống như ban đầu, Viên Hạo muốn đến một nơi hẻo lánh như thế khiến cho Dương Phi cùng Lý Ích vừa mừng vừa sợ, mừng chính là tự đưa tới cửa mình, có thể sau này sẽ ở chung, nhưng lại khiến cho bọn bất ngờ chính là người này không dễ khống chế như vậy. Có lúc, ngươi đã chuẩn bị chiêu thức rất kĩ, nhưng hoàn toàn không thể sử dụng được. Đối với người như Viên Hạo, bọn họ dự định đi bước nào tính bước đấy, ngược lại chỉ cần người vẫn còn chịu có quan hệ với bọn họ,mọi chuyện cũng có thể từ từ.

“Thứ này, gọi là bí đỏ. Cũng chính là nguyên liệu các anh ăn cháo bí đỏ.” Viên Hạo để cho An Bình đi vào nhà bếp làm cơm, trực tiếp để hắn làm một nồi cháo bí đỏ, trước tiên làm cho hai người nếm thử mùi vị.

“Ha ha, khẳng định ăn rất ngon.” Dương Phi cười cười.

“Cũng không tệ, thứ này nhà tôi, cũng không thiếu. Các anh cũng có thể giám định đẳng cấp dinh dưỡng của nó, đương nhên trong lòng các anh cũng rõ ràng, đồ tôi lấy ra, tuyệt đối có dinh dưỡng lại ăn ngon.” Viên Hạo nói xong  bỗng nhiên nhìn hai người ý tứ sâu xa cười cười, nụ cười này làm cho Lý Ích cùng Dương Phi đều cảm thấy lạnh sống lưng. Hiển nhiên trong lòng Viên Hạo đều rõ ràng, bọn họ làm tất cả, mục đích chính là những bảo bối như thế này.

“Đương nhiên. Cậu có ý kiến gì.” Lý Ích trực tiếp hỏi, bộ dáng này  của Viên Hạo, khiến hắn có chút không quen.

“Quyền trồng bí đỏ tôi có thể trực tiếp cho các anh, hơn nữa không cần ký hợp đồng, các anh chỉ cần đối với bên ngoài nói thẳng thứ này,chính là của nhà các anh. Đương nhiên, tôi muốn quyền trồng bí đỏ cùng quyền bán, sang năm tôi sẽ mang bí đỏ đi bán.

“Nói cách khác, quyền trồng bí đỏ cùng quyền bán là chúng tôi bán cho cậu.” Dương Phi không khỏi hô lên.

“Đúng thế. Còn nhất định phải có hợp đồng chính thức. Đương nhiên tôi nhất định sẽ dạy các anh trồng bí đỏ, đồng thời cho các anh hạt giống, trình tự giống như là dưa chuột.”

“Như vậy, chúng tôi không phải rõ ràng đã chiếm lợi không nhỏ sao?” Lý Ích nói.

“Các anh đã cứu mạng chúng tôi, như vậy tính ra là tôi chiếm  tiện nghi càng lớn hơn. Hơn nữa, tiền chữa bệnh tôi cũng không trả, các anh còn phải giúp tôi chuyện A Vượng. Hai thứ này, sẽ bù đắp được quyền trồng bí đỏ.” Trong lòng Viên Hạo đối với bọn họ dù sao cũng hơi bất mãn, vừa nghĩ tới chính mình tại mọi thời khắc đều sinh sống dưới sự giám sát của người khác, tuy rằng không tạo thành bất tiện cho mình, đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể cứu mình, nhưng Viên Hạo chính là cảm thấy khó chịu. Hảo cảm lúc trước đối với bọn họ cũng giảm đi nhiều. Đương nhiên, đối với ân nhân cứu mạng mình, cậu không thể dứt bỏ hết, hơn nữa, hiện tại cậu còn phải dựa vào hai người kia. Cho nên mới nghĩ biện pháp này, hi vọng có thể cân bằng được chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui