Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Lúa nước trong nông trường rốt cuộc cũng đã chín, ba người Viên Hạo mệt mỏi mấy ngày, thừa thế xông lên thu gặt, nơi này thu hoạch coi như không tệ, hai mẫu ruộng sản lượng cũng được đến năm trăm cân thóc, so với gạo trong không gian thì nhỏ gần một nửa, Viên Hạo nhìn gạo như vậy, trong lòng loạn tung tùng phèo,  trức tiếp cầm một bát gạo nấu, ngửi vô cùng thơm, nhưng thời gian bỏ ra rất dài, đừng xem hạt gạo này nhỏ, nhưng vô cùng ương ngạnh, mùi vị cháo tuy rằng không sánh được với cháo trong không gian, nhưng khi ăn vào cũng không tồi. Cậu thử nấu một nồi cơm, lại phát hiện cơm hơi hơi cứng, có lẽ cũng là do thiếu nước, nhưng sau mấy lần thí nghiệm, cậu phát hiện loại gạo này chỉ có thể nấu cháo,  làm cơm thực sự ăn không ngon, vừa cứng lại khô, ăn trong miệng quả thực khó có thể nuốt xuống,. Kỳ thực An Tâm cùng An Bình đều cảm thấy không tệ lắm, đương nhiên không thể so sánh với gạo trồng trong không gian. Không tính thế nào, có thể nấu cháo cũng không tồi, trái tim của Viên Hạo cuối cùng cũng trở về vị trí, tâm tình khoái trá báo cho Lý Ích tin tức tốt này.

Lý Ích đến rất nhanh, đồng thời còn mang theo Dương Phi, hai người nhìn chồng thóc trong phòng, hai mắt phát sáng, giống như là nhìn một đống vàng vậy.

“Các anh xem, tuy rằng hạt nhỏ, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm a.” Viên Hạo cầm hai loại gạo cho bọn họ nhìn xem.

“Chúng tôi trước hết nếm thử mùi vị một chút.” Dương Phi cùng Lý Ích uống mấy ngụm cháo, mùi vị đều rất ngon. Lại sánh với cháo từ gạo trong không gian, hai người vẫn nhận ra sự khác nhau, gạo trong không gian mềm hơn một chút, thơm hơn một chút. Nói đến, vẫn là lúa nước trong không gian có sản lượng cao hơn không chỉ một cấp bậc, nếu tính luôn trọng lượng, hai mảnh kia một nửa cũng không sánh nổi. Bất kể nói thế nào, gạo này trồng thành công, vẫn khiến cho mọi người hưng phấn.

“Thực sự là thật cao hứng. Sang năm tôi muốn chọn mấy mẫu đất, thử trồng lúa nước.” Dương Phi cao hứng lôi kéo Viên Hạo, hỏi cậu một ít yêu cầu trong việc trồng lúa nước, một bộ muốn tìm hiểu mọi chiêu thức trồng, hận không thể lập tức để Viên Hạo đi trồng.

“Màu mỡ một chút, khí hậu và thổ địa thích hợp, kì thực cũng chỉ có mấy nơi như vậy, sang năm trước tiên thử một số mảnh ở phía nam xem, Viên Hạo sang năm tự mình đi bên kia thí nghiệm, hiện tại khối đất này,  sang năm tiếp tục trồng, hi vọng sản lượng năm sau sẽ lớn hơn. Năm sau là có thể mở rộng ra, thí nghiệm ở nhiều nơi.”  Lý Ích kéo Dương Phi ra,  cái tên này, động một chút là lao đến bên người Viên Hạo, tay kia còn đặt ở trên vai Viên Hạo,  khiến cho Lý Ích cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Dương Phi đang cùng Viên Hạo nói rất vui vẻ, hai người sang một lòng một dạ thảo luận chuyện lúa nước, hành động này của Lý Ích, khiến cho Dương Phi vừa buồn cười vừa tức giận, cố ý lôi kéo Viên Hạo nói một đống lớn, nhìn mặt Lý Ích càng ngày càng tối, Dương Phi rốt cuộc cười thầm buông cánh tay vẫn khoác trên vai Viên Hạo. Hắn tình nguyện nhìn thấy Lý Ích ăn quả đắng.

“Các anh cầm hai loại gạo này đi thí nghiệm một chút, xem xem chúng nó có gì khác nhau.” Viên Hạo đối với loại gạo mình trồng ra có chút không yên lòng, chỉ sợ thành phần dinh dưỡng của chúng nó chênh lệch.

“Ừm, tôi xem không có khác nhau là bao.” Dương Phi tiếp nhận gạo, lại cùng Viên Hạo nói giỡn một trận, lại bị Lý Ích kéo trở lại.

Kết quả đo lường rất nhanh liền có, Lý Ích cười nói cho Viên Hạo, “Tin tức tốt, em thật giỏi a. Gạo em trồng được thành phần dinh dưỡng khá cao, thành phần dinh dưỡng của hai loại gạo cũng không khác nhau là bao, vị cũng không khác nhiều. Khác nhau lớn nhất chính là nhiệt lượng gạo nhỏ so với gạo kia chênh lệch một nửa.”

“Ồ.” Viên Hạo kì thực không hiểu lắm nhiệt lượng là gì, cậu chỉ biết rằng đều có dinh dưỡng, có thể ăn được. Ngược lại  loại gạo này, ở trong thế giới của cậu, chính là loại món chính của mọi người, nếu thành phần dinh dưỡng cao, vậy là được rồi.

Kết quả này, đối với Dương Phi cùng Lý Ích đều tương đối thỏa mãn,  nhiệt lượng thấp một ít thì thấp đi, có thể ăn no bụng đồng thời có lợi với thân thể là được rồi, bọn họ đều yêu thích. Còn loại gạo nhỏ này chí có thể nấu thành cháo, ngược lại mọi người đều chưa từng ăn cơm, cháo cũng rất ngon a.

Sau đó mấy năm Viên Hạo bỏ ra tâm lực lớn đi trồng lúa nước, kỳ thực hiện tại trên trái đất mùa hè dài, mặt trời chiếu sáng nhiều, Viên Hạo suy nghĩ một chút, chậm rãi thay đổi thời gian gây giống trước đây, so với không gian sớm chừng mười ngày. Lần này quả nhiên không sai, gạo trồng ra lớn hơn nhiều, tuy rằng không thể so với trong không gian, Viên Hạo cũng rõ ràng đất đai ở trong không gian của cậu so với đất trước kia nhà cậu màu mỡ hơn nhiều lắm, vì vậy kết quả cũng khiến cho cậu rất thoả mãn, mà trồng lúa nước có một lần nhảy vọt, sản lượng tăng vọt. Đương nhiên đều là nói sau.

Trước khi mùa đông đến, phần lớn lương thực đều được thu vào kho, phần lớn nông dân đều rảnh rỗi. Mấy người Viên Hạo cũng không có bao nhiêu việc để làm, cái thời tiết này bí đỏ hoàn toàn thu hoạch, từng quả từng quả bí đỏ chất đầy từng xe từng xe, tất cả đều được mang bán trên thị trường, chỉ còn một ít làm lương thực cho mùa đông. Mà khoai lang cũng sắp được đào, khoản thời gian này An Tâm cùng An Bình toàn tâm gây giống thổ kim trứng, Viên Hạo mỗi ngày nhàn nhã không có gì làm, liền chuyên tâm nghiên cứu đồ ăn.

Ngày hôm nay làm canh bí đỏ, ngày mau liền làm bí đỏ chưng, hôm sau lại làm khoai lang nổ (?), hoặc là cháo khoai lang, liên tục cải thiện sinh hoạt của mọi người.

Trong lúc đó, Dương Phi cùng Lý Ích có tới một lần, thưởng thức khoai lang, Dương Phi cười đến vui vẻ xáng lạn nói với Viên Hạo, “Đồ tốt như vậy, sang năm cũng nên trồng nhiều hơn một chút?”

“Được đó, chỉ cần có nơi trồng.” Viên Hạo nói. Không gian cùng nông trường của cậu, hiện tại cũng không có bao nhiêu đất trống.

“Có chính là cho cậu trồng, chỉ cần cậu có thể trồng nhiều lương thực, tôi lập tức lấy mấy khối tốt ra.” Dương Phi cười mị mị bắt đầu dụ dỗ.

Lý Ích cầm một củ khoai lang trong tay, chăm chú nghiên cứu, cũng không biết hắn nhìn cái gì, Viên Hạo cười hỏi, “Thế nào? Nhìn cái gì?”

“Thứ này, kì thật cùng thổ kim trứng có chút tương tự. Hai cái này không chừng còn có họ hàng gần a.” Lý Ích thả khoai lang trên tay xuống.

“Ừm, cũng có thể, dù sao hai loại này đều sinh trưởng dưới đất bùn, đồng thời hàm lượng tinh bột cũng cao.” Viên Hạo cũng có cảm nhận như vậy.

“Quản nó có phải họ hàng gần hay không, khoai lang so với thổ kim trứng ăn no hơn nhiều, hơn nữa ăn sống mùi vị cũng không tệ.” Dương Phi răng rắc cắn khoai lang, ăn rất vui vẻ.

“Khoai lang có chứa vị ngọt, kỳ thực để lâu một chút, ăn sống càng thêm ngọt. So với thổ kim trứng mà nói, mùi vị cũng khá hơn một chút.” Viên Hạo tràn đầy đồng cảm. Quan trọng nhất chính là, nếu như sau này khoai lang sản lượng cao, còn có thể làm thêm các loại món ăn như miến khoai lang. Món thị heo nấu miến được rất nhiều người thích ăn a. Miến cũng có thể ăn trực tiếp, so với nấu cháo làm cơm, còn dễ hơn một chút a.

Sau khi gieo thổ kim trứng xong, trời càng ngày càng lạnh, trước trận tuyết rơi đầu tiên, hôn lễ của Viên Hạo cùng Lý Ích rốt cuộc cũng được cử hành.

Hôn lễ của bọn họ được công bố trên toàn cầu liền gây nên một trận náo động. Trong nhất thời mọi người dồn dập suy đoán, nhà nông nghiệp vĩ đại này là thần thánh phương nào. Dù sao thời gian Lý Ích làm con rùa kim cương cũng không ngắn, mà rất ít có tin đồn truyền ra, từng có kẻ tò mò cho rằng Lý Ích là người lãnh đạm,căn bản không cần bạn đời. Cái hôn lễ này được tuyên bố, quả thực khiến cho một ít giới truyền thông giải trí chạy gãy chân, chung quanh tìm manh mối, nhưng chỉ có thể mơ hồ tìm được một ít tin tức ngầm, cũng không thiếu là Dương Phi làm cho cố ý khiến cho người tung ra.

Ngày 28 tháng 10, cả thế giới đều chú ý đến hôn lễ của Viên Hạo cùng Lý Ích, hậu trường vô cùng náo nhiệt, hầu như khiến cho Viên Hạo suýt chút nữa sợ đến run chân, mà Lý Ích tươi cười trên mặt đều trở nên cứng ngắc. Sau đó, Lý Ích cùng Viên Hạo tìm cơ hội đánh cho Dương Phi một trận. Còn thề, sau này chờ Dương Phi kết hôn nhất mạnh sẽ hảo hảo mà đáp lại.

Đêm tân hôn, sau khi đưa tất cả các khách mời về, Dương Phi còn cố ý nháy mắt nhắc nhở một phen, Viên Hạo cùng Lý Ích cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, khép cửa phòng lại, bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ, Viên Hạo ngã trên giường, cũng không muốn nhúc nhích, quá mệt người. Không chỉ là thân thể mệt, còn có tâm mệt, chỉ lo mình nói sai, động tác sai, cười đến khuôn mặt đều đau nhức, Lý Ích so với cậu cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy rằng hắn thường xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng trước hôn lễ quá mức long trọng cùng dân chúng quá mức nhiệt tình, hơn nữa dưới sự quấy rối các loại của Dương Phi, thực sự khiến cho hắn có chút đau đầu.

Hai người nắm tay, lẳng lặng nằm ở trên giường, rất nhanh liền mệt đến ngủ mất.

Ngày thứ hai, Lý Ích vừa mở ra mắt, liền hối hận  nện mình mấy quyền, Viên Hạo không rõ  kéo tay của hắn hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”

“Đêm động phòng của chúng ta, liền bị ngủ thiếp đi như vậy.” Lý Ích hối hận không thôi.

“Sặc.” Viên Hạo nghe xong đáp án này, suýt chút nữa cười đến ngất đi, ôm bụng cười không ngừng.

Lý Ích như hổ đói vồ mồi ôm Viên Hạo trở mình, ở bên tai cậu nói thầm, “Anh hiện tại muốn lấy phúc lợi.”

Hai người ở trên giường, từ trước đến giờ vẫn không phân thắng thua, lần này Lý Ích nguyên bản chuẩn bị ở dưới, để Viên Hạo đến một lần, ai biết Viên Hạo nhìn thấy bộ dáng anh dũng hi sinh này của hắn, lại nhìn một thân bắp thịt, nỗ lực đến nửa ngày, dĩ nhiên lại mềm nhũn.

Lý ích trong lòng chết cười, thừa dịp Viên Hạo ngây người, một lần bắt cậu,  sau này mỗi khi nhớ tới việc này, Viên Hạo đều hối hận đến nửa ngày. Địa vị gia chủ của Lý Ích  cũng đúng vào lúc này liền được định ra. Viên Hạo vừa mới đầu có chút khó chịu, chính mình rõ ràng là cưới vợ, nhưng sau khi lập gia đình, lại phát hiện chuyện này không phải là không chấp nhận được, vì vậy cậu cũng chấp nhận. Thậm chí có lúc cậu sẽ chủ động gọi Lý Ích là lão công, mỗi khi vào lúc đó, Lý Ích đều cười đến không ngừng được, mà mỗi khi nhìn thấy Dương Phi đều khinh bỉ không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui