Vô Tình Thương Cố Tình Nhớ


Minh, lại mẹ bảo:-Con mang đơn này đến địa chỉ này giúp mẹ, người ta thanh toán rồi.

Nội trong trưa nay phải mang đến cho họ, nghe nói họ cần gấp .Con bé Minh đang xem dở bộ phim yêu thích của các "oppa", nghe vậy liền tỏ ra khó chịu: "Mẹ à, chẳng phải con vừa mới ship mấy đơn sao, sao mẹ không sai thằng Định đi chứ, mẹ thiên vị cho nó, vừa nói vừa tỏ vẻ ấm ức lắm.-A, cái con bé này, được lắm Trịnh Ngọc Minh, con lại dám cãi à, được thôi, mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của con tháng này.Chưa để mẹ nói hết câu, nó đã cướp lấy đơn hàng chạy ra chỗ con xe chiến mã của nó không quên đáp lại:- Được rồi mà mẫu hậu, con chỉ đùa thôi, con đi liền đây.Có thế chứ.

Cứ phải để ta nhắc đến tiền tiêu vặt.- Minh à, địa chỉ của khách ,mẹ có ghi trên đó, con nhớ coi kĩ đó.- Da, con biết rồi, mẫu hậu khỏi lo, mẹ nghĩ con gái mẹ là ai, xung quanh vùng này còn có nơi nào mà Trịnh Ngọc Minh này chưa đặt chân đến.Mẹ chỉ cười rồi nói:- Cẩn thận vẫn hơn, cái con bé này, khuôn mặt hiện lên nụ cười đầy trìu mến.Nó leo lên xe, không quên mang mũ bảo hiểm.

Khuôn mặt nó sáng và thanh thoát.

Từng đường nét tuy không quá rõ như những cô gái trưởng thành, nhưng so với độ tuổi mười bảy của nó thì nét đẹp ấy mạng lại một ấn tượng khó phai đối với người nhìn.


Đôi con mắt tro tròn và linh hoạt, làn da không sạm đi vì cái gió biển mà ngược lại còn có phần trắng sáng, rạng rỡ.

Có thể nói nó may mắn được thừa hưởng tất cả gen trội từ bố và mẹ, khiến không ít các bạn gái cùng tuổi phải ghen tỵ.

Trên đường đi nó nhìn địa chỉ, nhà số 15, Hoa Lộc, thị trấn Hải Tiến, mẹ nó còn không quên note thêm: gần khách sạn Sao Mai.

À, thì ra là gần khách sạn này, đây là khách sạn mà gia đình nhà nó quen, nói thẳng ra là mối làm ăn của nhà nó.

Nó mỉm cười rồi hét to:- Được rồi còn ba cây số nữa, các oppa nhớ chờ em về nha.Ba mươi phút sau, nó đã có mặt tại địa chỉ nhà số 15.


Nó không khỏi ngạc nhiên, nhìn lên rồi nhìn xuống, nhìn xuôi rồi nhìn dọc, không quên ngó ngó xung quanh, nó hơi sốc, vì trước mặt nó là một tòa biệt thự mà hình như ngôi nhà này, nếu trong trí nhớ không tồi của nó đã không có người ở từ mấy năm nay.

Sao giờ lại...!Nó hơi suy nghĩ, trong lòng không khỏi lo lắng...!Mẹ ơi, có nhầm lẫn gì không đây? Nó lấy điện thoại gọi cho mẹ:- Mẹ à, có khi nào mẹ ghi nhầm địa chỉ không, đây chẳng phải ngôi biệt thự bỏ hoang sao, làm sao có thể đặt giặt là chứ? Mẹ nó không quá ngạc nhiên lắm:- Cái con bé này, nhầm là nhầm thế nào, mau nhấn chuông rồi giao cho họ đi , người ta đang vội đó.

Thì ra mẹ nó đã biết nơi bày trước đây từng có thời gian không ai ở, nhưng dạo gần đây hình như người nhà họ chuyển về thì phải.Minh ơi là Minh, mày sợ cái gì chứ, nó liều mình ấn chuông.

Tiếng chuông cửa thứ nhất vang lên, không thấy chủ nhà, tiếng thứ hai vang lên, nó vẫn chỉ nhận được sự im lặng.

Nó nghĩ rằng người ta không có nhà, nhưng vẫn ấn thêm cái nữa.

Bất ngờ có một người con trai xuất hiện, anh ta ra mở cửa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận