Ta không thể chịu đựng nổi bụi bặm bên trong điện mà lao ra, hít lấy hít để không khí bên ngoài, “Ngộp chết mất thôi, bổn cô nương đây bình thường tuy ăn ở không mấy sạch sẽ cho lắm nhưng suy cho cùng cũng đỡ gấp mấy trăm lần nơi tồi tàn này.
Đây rốt cuộc có phải là chỗ dành cho tiên nhân ở không đây chứ”.
Ta thần cảm thán trong lòng.
“Ai đó, ai to gan dám xông vào điện Thiên Vực của ta, lại còn nói nhảm gì nữa đó, ngươi chán sống rồi à!”, một lão già râu tóc bạc phơ, bước chân đi lảo đảo, tay cầm bầu rượu đang dọa nạt ta.
Nhìn qua thì có thể thấy lão đã say mèn, hoàn toàn không thể làm được gì ta, nói không chừng ta chỉ cần dùng tay đẩy nhẹ cũng có thể khiến lão nằm lăn ra đất chứ chẳng đùa.
“Nè lão già, câu này ta hỏi lão mới đúng, ta là người mới được điều đến cai quản công việc nấu rượu ở Thiên Đình, lão là ai mà lại dám lớn tiếng với ta chứ”.
Ta khoanh tay hất mặt nói về phía lão;
“Ngươi…Ngươi dám” Lão đưa ngón tay trỏ lên rung rung chỉ về phía ta;
Nhưng chưa kịp nói hết câu lão đã lăn đùng xuống đất mà ngủ thiếp đi, ta cũng đành bất lực, xung quanh đây vốn không có ai ngoài ta với lão, một nơi rộng lớn thế này nhưng lại không có chỗ cho ta nương thân sao, ta đành ngồi chờ lão tỉnh rượu rồi tính tiếp.
Ta chờ hết ba ngày ba đêm đến nổi bản thân cũng sắp hóa thành đá nhưng vẫn không thấy lão có dấu hiệu tỉnh giấc, bèn lục lọi trên người lão xem có tấm thẻ bài nào giống ta không, “Tử Vực Tôn Sư - cai quản Điện Thiên Vực”, bất giác ta có chút chóng mặt, vội vàng dùng tay dụi dụi hai con mắt thật kỹ, vẫn là dòng chữ ấy hiện lên rõ mồn một trước mắt ta, bây giờ ta có chút nghi ngờ về khả năng đọc chữ của bản thân, chẳng lẽ ta lại đọc sai sao, lão già nghiện rượu này không ngờ lại là người cai quản nơi này thật ư.
Ta vội đặt lại tấm thẻ bài vào thắt lưng của lão, phủi phủi tay xem như chưa từng có hành động thô lỗ nào xảy ra với lão.
Ta chợt lo ngại về những câu nói của mình lúc mới gặp lão, lỡ như lão nhớ lại mọi chuyện, há chẳng phải ta đang tự triệt đi đường sống của chính mình hay sao, ý nghĩ này lóe lên khiến ta bất an mà không tài nào đứng yên được một chỗ, đang không biết phải giải thích như thế nào với lão, thì lão ấy đã tỉnh giấc từ lúc nào không hay, còn vội vội vàng vàng chỉnh trang lại y phục sau lưng ta.
Ta bị lão làm giật hết cả mình, nhưng lần này ta lại không dám lớn tiếng, sợ một lần nữa lại đắc tội với lão thì hóa ra lại tự rước khổ vào thân.
“Ừ ừ… Ngươi là Bạch Mai tinh linh đúng không?” Lão nhẹ nhàng hỏi ta, nhưng qua giọng nói của lão, ta thừa biết lão cũng đang cảm thấy xấu hổ vì dáng điệu say xỉn vừa qua của mình.
“Đúng thế thưa Tử Vực Tôn Sư, ta được Ngọc Hoàng ban ân phái vào Thiên Vực phụ trách trông coi công việc nấu rượu, mong ngài chiếu cố đến ta”.
Ta vừa nói vừa đưa tay trước mặt kính cẩn;
“Ngươi không cần phải hành lễ ở điện Thiên Vực này làm gì, ở đây chỉ có ta và ngươi, không cần câu nệ, phiền phức…phiền phức”.
Lão hạ tay ta xuống tỏ ý cứ nói chuyện như người cùng cấp với nhau là được.
Ta thấy lão nói thế cũng phải liền không thèm bận tâm đến mấy lễ nghĩa phiền phức kia mà nói chuyện ngang hàng với lão.
Lão già Tử Vực này tuy có hơi lớn tuổi một chút nhưng lại rất thích cách nói chuyện của ta, có lẽ do đã lâu không ai tâm sự cùng lão, nên nhân lúc có người mới vào lão cứ thế mà kể cho ta hết chuyện này đến chuyện khác, từ lúc lão còn là một người trần mắt thịt cho đến khi đắc đạo thành tiên, hiện lão đang phụ trách tất cả các hoạt động sản xuất rượu trên Thiên Đình.
Lão rất tự hào vì tất cả các loại rượu ở Thiên Đình đều do Lão sáng chế ra, nhưng hiện tại lão đã già cần có người thay thế các kiểu, trong đầu ta liền nhảy số nhận lão làm sư phụ biết đâu sau này ta lại trở thành người nấu rượu nổi tiếng trên Thiên Đình này thì sao.
Mộng tưởng chưa được bao lâu, lão đã sai ta dọn dẹp sạch sẽ khu vực điện Thiên Vực này trước.
Sau đó mới bắt đầu hướng dẫn công việc tiếp theo cho ta.
Vì sự nghiệp tương lai ta đành cắn răng cắn lợi mà răm rắp làm theo lời lão, ta dọn dẹp từ ngày này qua ngày khác không dám ngơi nghỉ, cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ được giao phó.
Điện Thiên Vực này cũng từ một chỗ không ai dám bước chân vào sau khi được ta quét dọn đã trở nên sạch sẽ sáng bóng, ta còn có thể ngửi thấy mùi gỗ thông bay lên thơm nức cả mũi, phải công nhận Bạch Mai ta một khi đã ra tay thì tất cả chỉ là chuyện nhỏ.
Xong việc ta hí ha hí hửng tìm lão để khoe thành tích, nhưng kiếm khắp ngóc ngách trong Điện cũng không thấy bóng dáng lão ấy đâu cả.
Ta ra phía sau Điện thì thấy lão đang nằm vắt vẻo trên một thân cây bự mà ôm bầu rượu say sỉn.
Bóng dáng này trông có vẻ rất quen thuộc, chẳng phải đây chính là hình ảnh của ta trước đây sao, không ngờ lại trông thảm hại đến vậy, làm ta nhất thời rùng mình mà không dám nhớ lại thêm một lần nào nữa.
Lão già này cũng thật là hết chỗ nói, phụ trách cai quản quy trình nấu rượu mà suốt ngày say xỉn như thế, ta thật không thể hiểu được tại sau lão vẫn còn giữ được chức vị này tới tận bây giờ, hay là do Ngọc Hoàng thấy lão đã già, quá đáng thương nên mới cho lão yên vị, thật tội nghiệp cho những người giống như ta mà, ta ngao ngán lắc đầu rồi bỏ vào điện chờ ngày lão tỉnh táo lại rồi muốn sai ta làm gì thì làm.
Lão như vậy cũng tốt, ta lại có thể rảnh rang mà ngồi chơi xơi nước chờ ngày nhận bổng lộc, tính ra lại có lợi cho ta, nghĩ thế ta cũng không có ý định khuyên nhủ lão, cứ thế khuyến khích lão uống nhiều hơn, kết quả số ngày tỉnh của lão chỉ đếm trên đầu ngón tay, quả thật là một chuyện tốt..