Vô Tình Vấp Phải Anh

1.

“Trần Đại Phát, con nghiêm túc cảnh cáo bố, trên người chúng ta chỉ có năm trăm tám mươi ba tệ.”

“Con đề nghị đem Đại Bạch bán đi, nếu không chúng ta sẽ không đủ tiền mua cơm ăn.”

Bố tôi nghe tôi muốn bán Đại Bạch, lập tức kích động quay đầu và điên cuồng hét vào mặt tôi:

“Con là cái đồ phụ nữ nhẫn tâm! Con đừng có mơ tưởng! Cho dù có bán con đi, bố cũng sẽ không bán Đại Bạch!!!”

“Đậu má!!! Nhìn xe kìa!!!”

“Phanh!”

Khi tôi nhìn thấy logo chữ R lấp lánh ánh bạc của chiếc xe phía trước, trái tim tôi tan nát.

Tôi chỉ thấy thứ này trên TV.

Theo truyền thuyết, nếu không sản xuất ra Rolls-Royce.

Đời này sẽ không có xe.

Bố tôi cũng nhìn thấy lô gô của xe, ngồi phịch xuống ghế vẻ mặt tuyệt vọng.

"Con gái, liệu có khả năng hay không, con nói xe phía trước lắp cái logo xe giả để hiển thị chữ X?"

Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ ghế sau xe phía trước.

Anh ta có dáng người cao lớn, ngũ quan sắc sảo, khi khoanh tay dựa vào thì khí chất của một tên vô lại đập thẳng vào mặt.

Một tia ảo tưởng cuối cùng của chúng tôi tan vỡ, tôi nuốt nước bọt.

Xong rồi, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ là cực kỳ giàu có, xe chúng tôi tông vào đuôi xe là Rolls Royce thật.

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, mở ra chức năng tìm kiếm.

“Đuôi xe Rolls Royce có giá bao nhiêu?”

Con số một trăm vạn này khiến tôi có chút hoảng hốt, nhưng nhìn thấy có người nói có thể tham gia bảo hiểm, tôi lại trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

“Con gái, bố...bố muốn nói với con một chuyện.”

Khuôn mặt chữ quốc làm da ngăm đen của bố tôi đỏ bừng, nhăn nhó nửa ngày mới mở miệng:

“Tuần trước con đưa tiền bảo hiểm xe cho bố, bố cho bà Lưu bên cạnh mượn.”

“Xe của chúng ta không còn bảo hiểm rồi.”

2.

Tuyệt quá!

Tôi phải dùng hết sức lực hồng hoang trong cơ thể mới khắc chế được xúc động muốn giết bố của mình.

Lúc này tài xế Rolls Royce đã đi đến gõ cửa kính xe của chúng tôi.

Tôi và bố nhìn nhau một cái, thấy chết không sợ bước xuống xe.

"Chuyện này… chi phí sửa xe hết bao nhiêu tiền chúng tôi xin bồi thường!"

Bố tôi cúi đầu khom lưng với tổng tài.

Người đàn ông trẻ tuổi nhàn nhạt liếc tôi một cái không nói gì.

"Chính là chuyện này, tôi có thể trả góp được không? Thoáng một cái nhiều tiền như vậy, thật sự là… ôi!"

Tổng tài thản nhiên quét mắt nhìn con xe ngũ lăng hồng quang (hãng xe bên trung quốc nhé) của chúng tôi, gật gật đầu.

“Chia nhiều lần trả? Ông muốn chia thành mấy lần?”

Trên khuôn mặt trung hậu của bố tôi lộ ra một nụ cười nịnh nọt.

“Chia làm ba đời, đây là đời thứ hai của tôi.”

Nói xong thì đẩy tôi về phía trước, tôi thiếu chút nữa hôn luôn vào người tổng tài.

Anh ta sửng sốt một chút, nhanh chóng lui về phía sau một bước, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt hồng nhạt.

“Khụ khụ.”

“Đời thứ hai, cô có sở trường gì?”

Ý anh ta là sao?

Thật sự có thể chia thành nhiều đợt trả?

Vẻ mặt bố tôi trong nháy mắt kích động, vỗ vai tôi với giọng lớn như chuông vang, khí thế hào hùng:

"Con gái của tôi là thiên tài võ thuật trăm năm mới gặp một lần!! Con bé có thể làm vệ sĩ cho anh!"

“Phốc xuy!”

Người tài xế bên cạnh không nhịn được run run bả vai cười ra tiếng.

Tổng tài đã lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và chết nhạo, phát ra một trận cười lạnh.

“Ồ, cô ấy là thiên tài võ học? Diễn xuất ở đâu vậy?”

Ánh mắt của anh ta làm tôi đau lòng, tôi ghét nhất mấy người khinh thường tôi!!

Vì thế tôi liền tiến lên một bước cầm tay của anh ta.

Tổng tài biểu tình có chút ngốc, hình như không nghĩ tới tôi sẽ công khai chiếm tiện nghi của mình.

“Cô làm gì vậy? A!”

Một giọng nam chói tai vang lên, tay của anh ta bị tôi bóp gãy xương.

3.

“Tiền sửa xe một trăm hai mươi bảy vạn, tiền chữa bệnh năm mươi nghìn, phí làm lỡ việc năm trăm vạn. Phiền anh xác nhận một chút, không thành vấn đề thì ký tên vào đó.”

Nữ thư ký xinh đẹp cầm tờ hợp đồng, trên mặt lộ ra nụ cười vừa khéo léo lại lễ phép.

“Phí làm lỡ việc bao nhiêu? Năm trăm vạn?”

Tôi nghĩ tôi có thể bị bệnh và xuất hiện ảo giác.

“Là như vậy, thu nhập của Lục tiên sinh đại khái là năm mươi vạn một ngày, tay anh ấy bị gãy và cần nghỉ ngơi.”

“Đều nói thương gân động cốt một trăm ngày. Tính theo môt trăm ngày thì phí tổn thất là năm nghìn vạn.”

“Nhưng Lục tiên sinh chúng tôi tốt bụng lại giảm giá cho các cô một chút, cho nên chỉ cần đưa năm trăm vạn là được.”

Cái cách tính sổ sách này, thật sự là Hoàng Thế Nhân nhìn thấy cũng phải xấu hổ đến tự sát.

Bố tôi chán nản dựa về phía sau, khuôn mặt vốn thô ráp càng tang thương thêm vài phần.

"Cái này nếu là ở thời cổ đại, tôi lão Trần gia đã từ lương dân biến thành gia nô rồi. Tôi thật đáng chết!"

"Bố ơi, hay là chúng ta trốn sang Mỹ đi?"

Nữ thư ký kinh ngạc nhìn sang tôi một cái, giống như không nghĩ tới bọn họ vẫn còn ở đây mà chúng tôi dám công khai thảo luận vấn đề bỏ trốn như vậy.

“Ha ha.”

Lục Diệc Chu giơ bàn tay thạch cao cười nhạo một tiếng, vẻ mặt có chút khinh thường.

"Đi Mỹ cần phải có năm mươi nghìn nhân dân tệ. Các ngươi có sao?"

“Ba!”

Tôi đập bàn một cách giận dữ và đứng dậy.

“Anh ít xem thường người khác lại! Đầu năm nay còn ai là không có năm mươi nghìn!”

4.

“Ký thì ký! Tôi nói cho anh biết! Không phát lương cũng được, nhưng anh phải bao ăn bao ở!"

Cứ như vậy tôi và bố tôi trở thành thành viên của đội an ninh Lục gia.

Đúng vậy, Lục gia còn có đội an ninh chuyên môn, diện tích biệt thự rất lớn được tuần tra bảo vệ 24/24. Ngoài ra còn có đội vệ sĩ chuyên nghiệp.

Tôi và bố tôi là người mới đến, phải bắt đầu từ cấp cơ sở, trước tiên chỉ có thể làm đội tuần tra.

“Đây là phòng ngủ của hai người, phòng Tiểu Mãn ở đây, phòng của bố cô ở sát vách bên cạnh.”

“Hai người nghỉ ngơi trước một chút, lát nữa tới giờ ăn cơm tôi sẽ nhờ người đến gọi hai người.”

Trợ lý của quản gia là chị Lý trước khi đi còn thân thiết đóng cửa phòng lại.

Tôi nhào người về phía chiếc giường mềm mại lại cực kỳ đàn hồi vui vẻ lăn hai vòng.

“Bố! Phòng ngủ của bọn họ còn có toilet này! Sau này bố sẽ không bao giờ bị lạnh mông khi ngồi xổm trong hố vào mùa đông nữa!”

Bố tôi thì mừng rỡ sờ ti vi treo trên tường, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

"Màn hình này lớn như vậy giá phải mấy ngàn đấy! Ôi chúng ta thật đúng là rơi vào ổ may mắn rồi!"

Tôi nhớ tới ngày hôm qua khi chúng tôi về nhà thu dọn hành lý, tôi và bố quỳ gối ở giữa sân ôm nhau khóc rống.

Trước khi đi, bố tôi còn nhịn đau đem Đại Bạch giao cho bà Lưu sát vách, vẻ mặt trịnh trọng kia giống như ủy thác trước khi mất không có gì khác nhau.

Đại Bạch là con lợn béo do bố tôi nuôi, lúc trước đã nói là mua để cải thiện thức ăn, không nghĩ tới bố tôi lại nuôi ra tình cảm.

Chúng tôi ngày hôm qua đã chuẩn bị một ngày bi thương đầy cảm xúc, đến khi đi tới trang viên Lục gia vào giờ phút này cả hai chúng tôi đã bị sốc đến hồn bay phách lạc.

Đến giờ ăn tối, nỗi buồn bán mình trả nợ của tôi và bố đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại niềm vui sướng tột độ.

Chuyện này ai có thể nghĩ đến đồ ăn của đội an ninh lại là tiệc buffet, có thể lấy và ăn bất cứ thứ gì bạn muốn.

Tôi đếm một chút có hai mươi món ăn mặn mười món chay, còn có ba loại canh.

Nhìn bàn thức ăn phong phú như thế, tôi và bố tôi hạnh phúc đến mức choáng váng.

5.

Ăn ngon uống ngon nuôi không một ngày, cuối cùng hai chúng tôi cũng đã sống lại.

Hôm nay quản gia đưa tôi tới trước mặt Lục Diệc Chu, nói sau này lúc Lục Diệc Chu ở nhà tôi sẽ làm việc ở đội an ninh, một khi anh ấy rời đi tôi sẽ phải hộ vệ bên người.

Đây không phải là vệ sĩ cá nhân sao?

Tôi được thăng chức ư?

Lục Diệc Chu ngồi trên ghế sô pha, mắt phượng ánh lên mang theo chút dò xét cùng nghi ngờ.

"Trần Tiểu Mãn, cô thật sự giỏi võ thuật sao?"

Tôi liếc mắt nhìn bàn cũ kỹ vàng vọt của anh ta 1 cái, bàn làm bằng gỗ chắc là không đáng giá đi?

“Ca!”

Bàn gỗ bị tôi dùng tay gọt xuống một góc, vết cắt bằng phẳng trơn nhẵn, thoạt nhìn giống như là dao cắt.

Lục Diệc Chu nhắm mắt lại, lông mi dầy dài khẽ run rẩy.

Tôi còn có thể nhìn thấy các cơ trên mặt anh ta dường như đang co giật, huyệt thái dương cũng từng cái từng cái nhảy lên.

Hắc hắc, bị công phu của tôi làm cho chấn động rồi!

Bố tôi nói sai rồi, tôi không phải thiên tài võ học trăm năm mới có một lần.

Mà tôi là người ngàn năm mới có một lần!

Lục Diệc Chu chẳng biết mở mắt ra từ lúc nào, trong mắt mang theo lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Anh ta giật giật khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đây là bàn làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê của nhà Thanh, tôi đã mua nó với giá tám trăm vạn trong buổi đấu giá.”

“Cô thiếu nợ tôi thêm tám trăm vạn nữa.”

6.

Chú Tài xế lái xe đưa chúng tôi đi vòng quanh núi.

Tôi rụt vai ngồi ở một bên xe, hận không thể cách Lục Diệc Chu mười vạn tám ngàn dặm.

Lục Diệc Chu lười biếng tựa vào ghế, dùng ánh mắt quét mắt nhìn tôi:

“Tôi có hẹn thi đấu leo núi, nhưng vì cô làm tay tôi bị thương cho nên cô phải thay tôi thi đấu.”

“Người thua sẽ phải trả cho đối phương một chiếc Ferrari mới nhất.”

“Nếu như cô để tôi thua số tiền này sẽ do chính cô phải bỏ ra.”

Ta run rẩy giơ tay lên:

"Cái gì, leo núi là gì?"

Không bao giờ nghĩ rằng leo núi là leo núi.

Chỉ có thế thôi sao?

Tôi không khỏi nhớ tới lúc tôi luyện Võ Đang Thê Vân Tung, vì để tăng cường độ khó mà cha tôi bôi một lớp dầu thật dày lên tường rồi bắt tôi leo.

Vách núi trước mắt này lúc mười tuổi tôi nhắm mắt lại cũng có thể đi lên.

“Ơ, Lục thiếu gia tới đây à? Còn mang theo một cô gái thật là ngạc nhiên!”

Người tới là một người đàn ông trẻ tuổi nhìn cực kỳ bắt mắt, mái tóc vàng chói, khuôn mặt tinh xảo nhìn so với mấy cô gái còn xinh đẹp hơn.

Đứng phía sau anh ta là tốp năm tốp ba mấy nam nữ trẻ tuổi, đều ăn mặc rất là thời thượng, vừa nhìn dáng vẻ cũng biết là người rất có tiền.

Tôi không khỏi lặng lẽ di chuyển bước chân đứng cách bọn họ xa một chút.

Vô tình không cẩn thận xé hư ống tay áo, đem tôi bán đi cũng không bồi thường nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui