Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Đôi mắt anh giống như cười mà không cười khiến cho lòng của Trình Ân Ân hoảng hốt. Lúc đi ra ngoài rót nước, vẫn còn cảm thấy hương vị của anh vẫn còn phảng phất đi theo mình, như hình với bóng.
 
Hai tay bưng cái ly tới, ánh mắt mơ hồ không nhìn anh. Giang Dự Thành bỏ viên thuốc vào miệng, nhận ly nước uống một hớp nuốt xuống.
 
Anh nhấc chân đi về phía thư phòng, vừa thấp giọng nói với cô: “Đến đây.”
 

 
Nói là sẽ học phụ đạo nhưng để thuốc phát huy tác dụng cũng cần 20 phút, Trình Ân Ân đi theo vào, cầm sách lên nói: “Chú Giang mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân mệt mỏi.”
 
Giang Dự Thành dựa vào ghế: “Mấy đề Toán thôi cũng không làm tôi mệt được.”
 
Trình Ân Ân rất có nguyên tắc lắc đầu: “Chú không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Tôi không quấy rầy chú nữa, ngày mai hỏi bạn ngồi cùng bàn của tôi là được.”
 
Nói xong không đợi anh ngăn cản ôm sách chạy mất.
 
“….” Giang Dự Thành nhìn bóng lưng cố chấp dứt khoát của cô, cảm thấy đầu mình giống như càng đau hơn.
 
Sáng ngày hôm sau, má trái sưng đỏ của Trình Ân Ân đã giảm sưng không ít, nhưng vẫn còn dấu mờ nhạt. Trên mặt làn da mỏng, cái dấu vết mờ nhạt cùng với dấu móng tay hiện lên rất rõ ràng. Nhưng cũng không phải là tổn thương quá nặng, nhanh chóng có thể khôi phục.
 
Cả ngày hôm nay Đới Dao chưa từng xuất hiện, nghỉ giữa giờ có mấy nữ sinh học chung lớp nói chuyện phiếm bên ngoài hành lang. Trình Ân Ân nghe qua một chút, mới biết được là cô ta muốn thôi học.
 

 
Chính là nữ sinh cùng lớp này chú ý tới cô, lập tức im bặt, tiếp đó có người nói thêm một câu: “Ân Ân cô thật là lợi hại, thế mà có thể đuổi cô ta đi được.”
 
Sau lưng tất cả mọi người đều lan truyền chuyện Trình Ân Ân có địa vị lớn, hiện tại xem như là xác nhận, thật sự rất lớn ---- Chỉ một cái bất hòa có thể trực tiếp đá người đi, nơi này hẳn là không có mấy người có thể làm được.
 
Trình Ân Ân mờ mịt một chút, nói: “Không phải mối quan hệ của tôi.”
 
Trong cái trường này Đới Dao luôn luôn hoành hành ngang ngược. Cái xung đột nhỏ ngày hôm qua không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, Hiệu trưởng Lưu là cậu của cô ta khẳng định sẽ che chở. Huống hồ chuyện thôi học này, cô cũng vừa mới biết.
 
Nữ sinh cùng lớp cười cười, nắm tay kéo nhau về lớp. Thật ra lòng ai cũng rõ ràng như gương.
 
Giữa trưa nhân viên y tế đặc biệt đến một chuyến, kiểm tra tổn thương trên mặt cô, lại chỉ cô cách để tiêu sưng giảm đau. Lúc tan học, bên ngoài phòng học Trình Ân Ân nhìn thấy Đoạn Vi người mấy ngày nay không gặp.
 
Đới Dao vì một suy nghĩ sai lầm vung một cái tát ra, không chỉ hủy bỏ thỏa thuận của bản thân, bị bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Hơn nữa còn khiến cho Hiệu trưởng Lưu cùng với Đoạn Vi hàng loạt nhân viên liên quan bị liên đới.
 
Đoạn Vi ép phải giao lại công việc Thư ký cấp cao nở mày nở mặt để đến đây là “Giáo viên đời sống”, chức trách chỉ có một:
 
“-------Cô đi nhìn đi, đừng để cô ấy bị thương nữa.”
 
Không hoàn thành chức trách chính là không hoàn thành. Không có cách nào luôn luôn đi theo người cũng được, hay chuyện đột nhiên xảy ra ngoài dự liệu cũng được. Thế giới của người trưởng thành chính là chỉ bàn đến kết quả không nghe giải thích.
 
Trình Ân Ân thấy cô rất vui vẻ, đeo cặp sách kéo dây đeo xong, chạy nhanh tới: “Chị Vi Vi.”
 
“Tổn thương thế nào, khá hơn chút nào chưa?”
 
“Vẫn còn tốt.” Trình Ân Ân nói, “Bác sĩ nói hai ngày nữa sẽ giảm sưng thì tốt rồi.”
 
Đoạn Vi nói: “Về sau có chuyện gì trước hết đi tìm chị, an toàn của bản thân là quan trọng nhất.”
 
Trình Ân Ân xem câu nói này như một lời quan tâm, gật đầu ngoan ngoãn nói: “Biết rồi, cảm ơn chị Vi Vi.”
 
Khóe miệng Đoạn Vi cong lên: “Được rồi. Nhanh về nhà đi, đi đường cẩn thận. Hôm nay ở công ty có khách, Giang tổng sẽ về trễ.”
 
Trình Ân Ân gật đầu hai cái theo thói quen, vừa nhấc chân lên khỏi mặt đất, bỗng nhiên dừng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chị Vi Vi, sao chị biết chú Giang…”
 
Đoạn Vi sững sờ, ngược lại cười lên, giải thích nói: “Trước kia chị là Thư ký của Giang tổng. Hôm nay có việc về đó một chuyến, nên vừa vặn biết được.”
 
Trình Ân Ân nhớ tới lần trước đi ăn cơm với cô ấy, cô ấy chính là đi ra từ tòa nhà của Sáng tạo Thành Lễ, đột nhiên hiểu ra: “A.”
 
Thật là trùng hợp, trước đó chỉ biết hai người quen biết nhau, không ngờ cô ấy từng làm Thư ký cho Giang tổng. Nhưng mà vì sao Thư ký lại đến đây là giáo viên?
 
Khi Trình Ân Ân kịp phản ứng vấn đề này cô đã đi tới cổng trường.
 
Nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc dừng lại ở chỗ cũ, Giang Tiểu Sán đeo kính râm, khuỷu tay gác lên cửa sổ xe hạ xuống một nửa chống cằm. Lúc nhìn thấy trai đẹp, cô vứt vấn đề này ra sau ót.
 
Quả nhiên là công ty của Giang Dự Thành có việc về trễ, không đến đón cô. Nhưng lại trở về trước giờ cơm tối, cùng với hai người Trình Ân Ân ăn tối.
 
Lúc làm bài tập, Trình Ân Ân lăn lăn cái trứng gà đã luộc chín, đợi đến khi làm xong nửa đề thi, trứng gà cũng nguội rồi. So với cô, Giang Tiểu Sán đã làm bài xong rồi, rửa tay ngồi ở đằng kia cổ họng hừ hừ lột trứng gà, lột một hồi lâu, đưa một cái trứng gà thảm không nỡ nhìn qua: “Cho chị.”
 
“Em thật ngốc.” Trình Ân Ân cười nhạo cậu bé, nhưng không có chút ghét bỏ nào mà ăn hết trứng gà.
 
Ôm bài tập đi ra từ phòng Giang Tiểu Sán, Giang Dự Thành đã thay quần áo ngồi ở phòng khách.
 
Lần đầu thấy anh mặc đồ thể thao, màu đen trắng thiết kế đơn giản. Cảm giác tự phụ thanh lịch khi mặc âu phục bị thay thế bởi cảm giác cường tráng khỏe mạnh, thình lình từ tinh hoa sang nam tính.
 
Trình Ân Ân cũng không hiểu anh rõ ràng là một thương nhân kinh doanh hợp pháp, nhưng một thân khí chất xã hội đen không biết từ đâu tới. Nhưng mà cái khí chất này của anh vẫn có thể hòa hợp với cả hai, biến đổi cũng không hề đột ngột.
 
Nhưng cô vẫn bị sốc, miệng ngậm đầy trứng gà vẫn chưa kịp nuốt xuống, phồng má sững sờ ngay tại chỗ.
 
Giang Dự Thành ngẩng đầu nói: “Đi thay quần áo.”
 
Trình Ân Ân bỗng nhiên hoàn hồn, phồng miệng lên gật gật đầu, giống như một con hamster vừa nhai vừa chạy về phòng.
 
Đồ thể thao Giang Dự Thành mua cho cô mấy bộ, Trình Ân Ân chọn đại một bộ đi thay, thay xong mới cảm thấy không đúng, đều là hai màu đen trắng, dễ dàng thấy được giống như quần áo đôi.
 
Lúng túng hơn chính là, Giang Tiểu Sán cũng cực kỳ tự giác chạy đi đổi một bộ đồ thể thao, phối màu cũng là hai sắc đen trắng.
 
Lần này thì tốt rồi, không giống như quần áo tình nhân mà thành quần áo gia đình rồi.
 
Nhưng mà người xấu hổ hình như chỉ có mỗi cô thôi, hai người kia thì không có chút phản ứng nào. Giang Dự Thành đứng dậy đi về phía thang máy, Giang Tiểu Sán hứng trí bừng bừng đi sau mông anh nói: “Con cũng đi!”
 
“Đi chướng mắt.” Mặt mày Giang Dự Thành lạnh lùng, thật sự không thể hiện một chút yêu thương mà một người cha nên có.
 
Giang Tiểu gia hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nếu con không đi khẳng định Tiểu Ân Ân sẽ không đi.” Nói xong liếc nhìn ‘cha già’ của cậu bé, khoe khoang đắc ý mà nhảy vào.
 
Trình Ân Ân còn đang xoắn xuýt ‘quần áo gia đình’ này, lúc xuống lầu vụng trộm nhìn ngắm trên vách thang máy, không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt của Giang Dự Thành, nhanh chóng cố gắng giả vờ bình tĩnh mà dời mắt.
 
Cách đường Tân Bình không xa có một trường Đại học, sân thể dục mới được tu sửa, ban đêm có không ít học sinh hoặc người trẻ tuổi đến đó để tập luyện. Lúc đi vào Giang Dự Thành còn gặp người quen, là một đôi vợ chồng trẻ, đứng ở cổng hàn huyên vài câu.
 
Trình Ân Ân bị Giang Tiểu Sán kéo vào sân thể dục trước, đứng một chỗ vận động làm nóng người. Giang Tiểu Sán đề nghị: “Chúng ta chạy thi đi.”
 
Trình Ân Ân nghĩ mặc dù mình là một con gà, nhưng dù sao so với ‘một con gà tám tuổi đang học tiểu học’ cũng nhanh hơn, cực kỳ tự tin đồng ý. Hai người đứng trên đường chạy, không biết vì tranh tài không quá chính quy hay có lòng tin mà cô không hề cảm thấy khẩn trương như đang học thể dục.
 
Giang Tiểu Sán phát huy phong độ thân sĩ nói: “Chị là con gái, em nhường chị năm giây.”
 
Trình Ân Ân nói: “Em là một cậu bạn nhỏ, chị cũng nhường em năm giây.”
 
Giang Tiểu Sán vui vẻ, đưa tay làm dấu OK.
 
Đếm xong một hai ba, Trình Ân Ân vừa đưa chân ra, một cái bóng đen lao ra bên cạnh mình như một mũi tên rời khỏi cung. Cô quay đầu nhìn một chút vị trí bên cạnh thấy trống rỗng mới xác định mình không hề hoa mắt.
 
Giang Tiểu Sán đang chạy ở đằng trước lùi lại một chút nhìn cô nhe răng cười: “Đuổi theo em đi~”
 
“…” Bị một cậu bạn nhỏ tám tuổi ngược Trình Ân Ân lập tức tăng tốc, dùng tốc độ từ lúc bú mẹ tới giờ chạy về phía trước.
 
Nhưng Giang Tiểu Sán vẫn một mực duy trì khoảng cách không xa không gần trước mặt cô. Vừa không để cô đuổi kịp cũng không cách cô quá xa. Trình Ân Ân đuổi theo hai vòng, rốt cuộc không thể không thừa nhận sự thật mình ngay cả một con gà học tiểu học cũng không bằng.
 
Có chút ảo não.
 
Nhưng phần ảo não hơn còn đang ở phía sau, không biết lúc nào Giang Dự Thành đã đi tới, từ phía sau đuổi theo cô, dễ như trở lòng bàn tay qua mặt cô. Hơi thở ấm áp trên người anh vút qua, sau đó chỉ còn lại khí lạnh của gió Bấc.
 
Vượt qua thì thôi đi, vẫn không quên tạt thêm một thùng nước lạnh, giọng điệu hời hợt nói: “Quá chậm.”
 
“….” Trình Ân Ân có chút không vui, vụng trộm trừng mắt nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của anh.
 
Sau đó phát giác, dáng vẻ chạy bộ của anh có chút đẹp trai.
 
Suy nghĩ vừa xuất hiện, cô lập tức giật mình, bốp một cái đập cái suy nghĩ không đúng lúc này trở về, có tật giật mình dời ánh mắt của mìnhra khỏi lưng anh.
 
Càng khiến cho người ta ảo não hơn chính là không lâu sau, anh lần nữa đuổi theo sau lưng cô, lần này để lại ba chữ: “Vòng thứ hai.”
 
Trình Ân Ân nhớ đến phim Marvel, Captain America cùng với Hawkeye chạy bộ cùng với nhau, từng vòng từng vòng vượt mặt anh ta cũng chính là đếm một hai ba như vậy. Không chỉ muốn nghiền ép bạn ở mặt sinh lý mà còn muốn đánh tan bạn ở mặt tâm lý, thật là ghê tởm!
 
Thật sự là vừa mệt mỏi vừa giận dữ.
 
Đã chạy thật nhiều vòng, nhưng Trình Ân Ân vẫn cố gắng kiên trì không dừng lại, vừa âm thầm lưu ý vị trí của Giang Dự Thành. Trong lúc anh vượt qua mình lần thứ ba, trước khi anh mở miệng lại giành trước, bất ngờ xoay người nhìn anh “Ha!” một tiếng.
 
Cô muốn dọa anh, nhưng đại khái là đáy lòng tích góp chút giận dữ, há to mồm như một con hổ đang muốn phát uy.
 
Giang Dự Thành ngẩn ra trong chớp mắt, lập tức dừng bước lại, cười thành tiếng.
 
Cái gọi là nãi hung (*), chính là cái này?
 
(*)奶凶 – Nãi hung, từ ngữ mạng, dùng để chỉ những người có bộ dáng dễ thương khi đang tức giận. Mỗi lần như vậy không khiến cho người khác cảm thấy hung dữ nhưng lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu. (Theo Baike)
 
Trình Ân Ân bị anh cười đến sửng sốt, đứng một chỗ không chạy nữa.
 
Gặp phải chuyện dọa người ta không khiến cho người ta sợ, còn chọc cười người ta sao? Thật là xấu hổ.
 
Cô rất có nghị lực một mực kiên trì chạy, sau khi dừng lại thật sự là không còn chút sức lực. Lau mồ hôi, nghỉ ngơi một lát, Giang Tiểu Sán chơi ở khu thiết bị vui chơi một lát, ba người dưới trời sao mà sóng vai đi đến bãi đỗ xe.
 
Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, tràn đầy những vì sao.
 
Trận chạy thi kia cũng làm cho hai người tiêu hao hết sức lực, vừa lên xe Giang Tiểu Sán ngã vào ghế ngồi nhanh chóng vang lên tiếng lẩm bẩm nho nhỏ. Trình Ân Ân cũng gật đầu một cái, lại một cái, không bao lâu cũng ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.
 
Giang Dự Thanh không thay đổi sắc mặt ngồi một lát, chờ cô ngủ say mới lấy tay nâng đầu cô lên, chậm rãi để lên trên chân mình.
 
Mỗi lần cô ngủ trên xe, đều gối đầu lên chân anh, ngủ ngon lành. Ngay cả tình huống nước bọt thấm ướt một mảng quần của anh cũng phát sinh qua không ít lần, Giang Dự Thành rất quen thuộc.
 
Còn quen thuộc sờ mặt cô lúc cô ngủ.
 
Trình Ân Ân không biết mình gối lên đùi anh khi nào, lúc cô tỉnh lại đã là tư thế này.
 
Cô cảm giác được ngón tay có một chút thô ráp của đàn ông đang vuốt ve trên mặt cô. Khi thì phớt qua khuôn mặt cô, khi thì đụng vào chóp mũi của cô, thậm chí còn dừng trên môi cô, mềm mại chậm rãi vuốt qua vuốt lại.
 
Một loại vuốt ve an ủi vừa thân mật vừa say mê.
 
Trình Ân Ân không dám động đây, cả người cứng ngắc, hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí.
 
Cô nghe được trái tim mình đập thình thịch ----- thình thịch, như nổi trống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui