Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Anh thừa dịp cô nói chuyện mà tiến đến, cách thức hôn kiểu tổng tài bá đạo này khiến cho Trình Ân Ân không có cơ hội cự tuyệt, đầu lưỡi của anh đã xâm nhập.
 
Cũng may hôm nay anh tỉnh táo, không có dã man như lúc say rượu. Ngậm lấy bờ môi cô hay quấn quýt đầu lưỡi cô, hết thảy đều rất dịu dàng.
 
Nhưng anh hôn quá mức đột ngột, một hồi lâu Trình Ân Ân mới được tự do. Sau đó giật mình, vậy mà cô cũng bị cuốn theo tiết tấu của anh.
 

 
Cô lập tức xấu hổ không chịu nổi, vội vàng dùng tay đẩy anh.
 
Giang Dự Thành buông cô ra, nhưng cách rất gần. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm môi cô, trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạp một tiếng: “Hửm?”
 
Hô hấp hòa quyện, khoảng cách giữa hai bờ môi coi như không tính, như có như không ma sát, đụng chạm. Cả tay chân và lưng của Trình Ân Ân cứng ngắc, luống cuống, “Chú… Ưm!”
 
Chỉ nói ra một chữ, anh rất dễ dàng dán tới, một lần nữa miệng bị ngăn chặn.
 
Giang Dự Thành chậm rãi ung dung ngậm lấy bờ môi cô khẽ hôn, hôn hai lần, hơi thoái lui: “Anh làm sao?” Cùng không đợi cô trả lời, lại bá đạo áp lên.
 
Hôn thêm vài làn nữa, sau đó mới buông cô ra, giọng nói đè thấp mang theo sự cưng chiều khiến cho người ta say mê: “Không vui sao?”
 
Trình Ân Ân vừa mới há mồm, quả nhiên là anh lại hôn lên.
 

 
Như thế lặp đi lặp lại, buông ra rồi lại tiếp tục, thấp giọng kiên nhẫn một lần lại một lần nữa hỏi thăm, nhưng căn bản không cho cô trả lời.
 
Trình Ân Ân bị hôn rất nhiều lần, muốn từ chối cũng không có cách nào từ chối được.
 
Giang Tiểu Sán ngồi một bên, vừa lúc hai người dán ở một chỗ, không chút hoang mang che tay phải lên mặt, hút Coca Cola, “chậc chậc” mấy tiếng.
 
Chờ đến khi Giang Dự Thành hôn đủ, Trình Ân Ân cuối cùng cũng được tự do, bờ môi đã tê dại đến mức sắp mất đi tri giác.
 
Giang Dự Thành dùng lòng bàn tay lau đi nước đọng trên môi cô, động tác kia cực kỳ dịu dàng, vuốt ve qua lại trên môi cô, ban đầu là lau, sau cùng dần dần biến thành khẽ vuốt ve, trêu đùa.
 
Sau đó ánh mắt anh càng lúc càng tối, sâu kín, Trình Ân Ân cảm thấy mình giống như một con cừu non đợi bị làm thịt, nhịp tim đập hoảng loạn, mím môi, né tránh.
 
Tầm nhìn lệch đến chỗ Giang Tiểu Sán bên kia, mới phát hiện cậu bé đã uống xong Coca Cola của mình, đang tấn công ly Coca của cô.
 
Tâm tình của Giang Dự Thành không tệ, đuôi lông mày giãn ra, thần sắc hòa hoãn, mỗi một tế bào đều đang lộ ra sự vui vẻ.
 
“Khát?” Anh thấp giọng hỏi, cầm lấy chai nước lọc của mình.
 
Đợi một lát, nhiệt độ của Trình Ân Ân đã giảm bớt đi nhiều, lắc đầu, giọng không khác muỗi kêu là mấy: “Không khát.”
 
Anh không nói gì, vặn nắp bình, đưa qua. “Uống đi.”
 
Lúc này Trình Ân Ân thực sự không có dũng khí nói chuyện với anh, nhanh chóng nhận lấy uống một ngụm liền trả lại.
 
Trên màn hình câu chuyện đã nhảy qua một đoạn rất dài, cô thấy mình như lọt vào sương mù, ngay cả những tình tiết gây cười cô cũng không cười được.
 
Nhịp tim quá nhanh, xem phim mà thất thần, luôn không khống chế được mà nghĩ đến chuyện hôn môi lúc nãy.
 
Có phải là quá kịch liệt rồi không?
 
Trong chốc lát, phim kết thúc, cô rõ ràng cảm thấy mình chỉ xem một nửa. Lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, thì ra thời gian của nụ hôn kia còn lâu hơn so với trong tưởng tượng của mình.
 
Từ trong rạp chiếu phim đi ra, mặt của cô vẫn đỏ không có dấu hiệu giảm xuống. Chỉ cần đi bên cạnh người Giang Dự Thành cô vẫn cảm thấy khẩn trương.
 
Giang Tiểu Sán uống quá nhiều nước, muốn đi xả nước. Thật ra Trình Ân Ân vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đứng ở cửa sổ sát đất cùng với Giang Dự Thành chờ cậu bé.
 
Bỗng nhiên nghe thấy Giang Dự Thành nói: “Sao mặt vẫn còn đỏ như vậy?”
 
Im lặng trong nháy mắt, càng không được tự nhiên.
 
Ngay cả cái cớ “Quá nóng” cũng không muốn nói, không chịu đựng được không khí làm cho tâm tình người khác hốt hoảng của Giang Dự Thành, quay đầu muốn chạy vào toilet.
 
Bị anh níu cánh tay lại, kéo vào trong ngực.
 
Phảng phất Trình Ân Ân như làm một việc gì đó trái với lương tâm, lén la lén lút nhìn trái ngó phải.
 
Giang Dự Thành ôm cô, xoay một ái, đè cô vào trong vòng bảo hộ của mình, ngăn trở ánh mắt của những người xung quanh.
 
“Tránh cái gì?” Anh nâng gương mặt đang cúi xuống của Trình Ân Ân, buộc cô phải nhìn mình.
 
“Em…” Lông mi của cô run lên, ấp úng, “Lòng em hoảng loạn.”
 
Giang Dự Thành nhớ đến lúc cô 17 tuổi, khi thực sự 17 tuổi, cũng ngây ngốc y chang như vậy, không biết cách che giấu. Hỏi cô hoảng hốt cái gì, liền trung thực nói: Em vừa nhìn thấy anh đã hoảng hốt.
 
Hai cánh tay anh chống lên làm hàng rào, kéo Trình Ân Ân vào bên trong, “Vậy anh giúp em tỉnh táo một chút?”
 
Cô quả nhiên bị lừa gạt, giương mắt lên nhìn anh: “Làm cách nào để tỉnh táo?”
 
Giang Dự Thành cúi người, dán bên tai cô, bờ môi mơ hồ cọ đến vành tai cô, thấp giọng chậm rãi nói: “Em hôn hôn anh rồi, anh khiến em chịu trách nhiệm với anh, có được không?”
 
Chịu trách nhiệm với anh?
 
Trình Ân Ân ngơ ngác, cô còn phải chịu trách nhiệm với anh sao?
 
Cô không nhìn ra được Giang Dự Thành giấu ý cười nơi đáy mắt, thật thà suy nghĩ một chốc lát, sau đó khó xử nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Em còn chưa có trưởng thành.”
 
“Chưa thành niên thì không thể hôn được sao?” Giang Dự Thành hỏi lại.
 
Dì dọn dẹp vệ sinh đẩy vật dụng lau chùi ngang qua, nghe được hai câu đối thoại kia thấy không ổn tí nào, lập tức quay đầu lại nhìn. Không thấy người trong ngực Giang Dự Thành, nhưng hiển nhiên nhìn ra được anh là một người đàn ông trưởng thành, tuổi cũng không nhỏ, thế là trong mắt tràn ngập khiển trách.
 
Giang Dự Thành bận rộn đùa giỡn cô vợ “vị thành niên” của mình, phát hiện một ánh mắt sáng quắc nhìn qua, nhưng vẫn không thèm có chút chú ý nào.
 
Dì quét dọn vừa trừng mắt nhìn anh vừa lau chùi, lảng vảng xung quanh.
 
Nửa năm trước, Trình Ân Ân dù có chết cũng không thể tưởng tượng được, vị đại ca xã hội đen nói vào tai cô “Nếu tôi còn biết cô chạy loạn, sẽ đánh gãy chân cô”, “thiết lập nhân vật” sụp đổ, nói với cô những lời nói không chút liêm sỉ như vậy.
 
Cô thành công bị vấn đề của Giang Dự Thành xoay vòng vòng, không chắc chắn lắm mà nghĩ, hôn một chút hình như là có thể?
 
“Có thể.” Một lần nữa cô thật thà trả lời.
 
Giang Dự Thành liền trưng ra bộ dáng chuyện đương nhiên mở miệng nói: “Vậy thì hôn đi.”
 
Lấy bọn họ làm trung tâm dì quét dọn lượn quanh hai vòng, không kiềm chế được mà nói ra giọng nói chính nghĩa: “Ai, vị tiên sinh này, ban ngày ban mặt, đừng có mà dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.”
 
Cuối cùng Giang Dự Thành cũng quay đầu nhìn sang, ánh mắt trong 0.01 giây chuyển thành người sống chớ lại gần.
 
Dì quét dọn không chịu khuất phục trước uy vũ, thậm chí nhìn thấy dung mạo xuất chúng của anh, trong lòng chỉ nghĩ: Oái! Không thể trách được, ỷ vào bề ngoài tuấn tú, liền muốn ngắt nụ hoa. Loại đàn ông xấu xa như mày bà đây đã gặp được nhiều rồi!
 
Giọng nói của bà không tính là sắc nhọn, nhưng thật sự là không nhỏ, đã thành công hấp lực chú ý của người qua đường, có người dừng lại xem.
 
Bà đưa bàn tay công lý, ý đồ muốn kéo Trình Ân Ân từ trong ngực Giang Dự Thành ra: “Cô bé à, đừng sợ, đến chỗ dì này. Loại đàn ông này chính là chuyên môn hãm hại lừa gạt những cô gái nhỏ như con.”
 
Tay Giang Dự Thành bao bọc Trình Ân Ân lại, né tránh tầm tay của dì quét dọn, thần sắc lãnh đạm nói: “Bà hiểu lầm rồi.”
 
Trình Ân Ân cũng tranh thủ thời gian giải thích: “Không phải, chú ấy không phải là loại người như vậy.”
 
Dì quét dọn chỉ cảm thấy cô bị tẩy não, xuất phát từ chính nghĩa nói: “Con bị nó lừa rồi, những tên đàn ông xấu xa này để dụ dỗ con lời nào cũng nói được, chờ đến khi dụ dỗ được con rồi sẽ trở mặt.”
 
Trong đời Giang Dự Thành, anh cũng đã trải qua những kiểu bị người ta chỉ mặt mà mắng chửi như vậy, mắng anh gian thương, mắng anh máu lạnh, nhưng đây là lần đầu tiên bị chửi là tên đàn ông xấu xa.
 
Lòng của dì quét dọn cực kỳ câm phẫn thao thao bất tuyệt khiến anh trở thành một tên đàn ông cặn bã chuyên môn chọn những cô bé vị thành niên mà ra tay dụ dỗ, với ý muốn cứu vớt Trình Ân Ân người bị cho đã “bị tẩy não”.
 
Giang Dự Thành bình tĩnh ung dung, mí mắt không hề nhúc nhích chút nào, chỉ bảo vệ Trình Ân Ân thêm vững vàng, tay kia lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc gọi.
 
“Là tôi, Giang Dự Thành. Tôi đang ở trung tâm thương mại đường Tân Giang của anh… Đúng, lầu năm rạp chiếu phim, gọi một người quản lý đến đây một chút. Cảm ơn.”
 
Anh có chút giao tình với Tổng giám đốc sở hữu trung tâm thương mại này, nguyên nhân gây ra cùng với những gì trải qua cũng không nói nhiều lời, chỉ nói hai ba câu rồi tiện tay cúp điện thoại.
 
Dì quét dọn hoàn toàn không bị hù dọa: “Hừ, thật sự sẽ cố làm ra vẻ.”
 
Theo đó cũng lấy điện thoại ra, ấn mấy lần: “Nhóc con, tìm cho mẹ năm mươi tay chân đến! Ngay tại chỗ này, mẹ của con sẽ thu thập một tên đàn ông cặn bã bại hoại, tranh thủ thời gian một chút!”
 
Hai mắt Trình Ân Ân đều trừng lớn, muốn chui ra từ trong lòng ngực Giang Dự Thành, dì quét dọn cất lại điện thoại. Quần chúng vây xem nhìn dì quét rác với ánh mắt khiếp sợ, bà trấn định nói: “Lừa các người thôi, ai mà chẳng biết giả vờ giả vịt.”
 
Câu này của bà, ngược lại trực tiếp làm cho cuộc điện thoại của Giang Dự Thành trở thành “giả vờ giả vịt”.
 
Bầu không khí giằng co, Giang Dự Thành không hề nóng nảy cũng không hề vội vã, dì quét dọn cũng chẳng chịu nhượng bộ. Trình Ân Ân rất gấp, “Dì à, chúng cháu thực sự không phải là người xấu.”
 
“Con không phải là người xấu,” Bà dì nói, “Hắn.”
 
“....”
 
Quần chúng tụ tập vây xem ngày càng nhiều, ba người bị vây lại trong một vòng vây nửa vòng tròn.
 
“Vừa rồi chính tai tôi nghe thấy, tên cặn bã này dụ dỗ cô gái này hôn hắn,” Lòng dạ bà dì đâu như cắt nhìn những người vây xem không hiểu tình huống giải thích, “Cô bé còn nhỏ như vậy…”
 
Bà còn chưa kịp mở máy thao thao bất tuyệt, liền nghe được phía ngoài có một tiếng gọi vui vẻ giòn tan: “Ba! Mẹ!”
 
Giang Tiểu Sán chen vào vòng vây, chạy đến trước mặt Giang Dự Thành cùng với Trình Ân Ân, “Ai da, đã nói rồi, ra ngoài đường đừng có chơi trò cosplay, ba mẹ xem khiến cho người ta bị hù dọa rồi.”
 
Dì quét dọn cũng sừng sỡ, cờ chính nghĩa trên lưng không khỏi lung lay sụp đổ. “Đây là ba mẹ cháu?”
 
“Đúng vậy.” Giang Tiểu Sán toét miệng cười đặc biệt ngoan ngoãn.
 
Thời điểm khẩn cấp, Trình Ân Ân cũng không giống như xe tuột xích mà cực kỳ nghiêm túc gật đầu theo.
 
Dì quét dọn vẫn một mặt hoài nghi, chủ yếu là do cách ăn mặc của Trình Ân Ân rất đúng phong cách của một học sinh, bộ dáng nhìn cũng không lớn, sao có thể làm mẹ một cậu bé choai choai được chứ, nhất là vừa nãy còn chính tai nghe cô nói mình chưa thành niên.
 
Giang Tiểu Sán đi đến trước mặt Trình Ân Ân, cười tủm tỉm: “Dì ơi, dì nhìn xem hai chúng con có giống nhau không?”
 
“….Ừ rất giống.” Bà dì tỉ mỉ dò xét một hồi lâu, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
 
Quần chúng chính là đến xem náo nhiệt, lúc này nhao nhao nói: “Người ta một nhà ba người, bà còn mù quáng tung tin đồn nhảm không đâu. Còn tưởng là chuyện gì, thật là, tất cả giải tán, tản ra tản ra đi.”
 
Người còn chưa kịp tản ra, cửa thang máy đối diện mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác da, đầu đinh ngắn gọn gàng nhanh chân bước đến. Một người chân dài, ngũ quan anh tuấn, cũng là một người đẹp trai phóng khoáng.
 
Anh trực tiếp đi đến chỗ dì quét dọn: “Mẹ, mẹ ở đây làm gì vậy?”
 
Giang Dự Thành người bị bà dì chỉ trích một hồi lâu, vẫn một mực khí định thần nhàn vậy mà lúc này sắc mặt lại thay đổi, mi tâm nhăn lại, không chút tiếng động cản trước mặt Trình Ân Ân.
 
Nhưng vẫn không kịp.
 
Cao Thượng quay đầu, vốn chỉ là một cái nhìn lên tùy ý, nhìn xem ai là người phát sinh xung đột với mẹ anh. Ánh mắt lại đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng đến Trình Ân Ân đang bị Giang Dự Thành ngăn trở một bên.
 
Sau đó, chậm rãi nhướng mày, ánh mắt dời lên trên, đối đầu với đôi mắt mang đầy ý lạnh của Giang Dự Thành.
 
“Mẹ nhìn thấy việc nghĩa hăng hái làm đầu. Kẻ này chính là một tên cặn bã lừa gạt một cô gái nhỏ còn chưa thành niên sao, bị mẹ bắt được.” Bà dì nói, “Sao con lại lên đây, công việc của con xong rồi à?”
 
“Vẫn chưa, không phải là con cho rằng mẹ đụng phải một tên lưu manh nào đó,” Cao Thượng cùng với Giang Dự Thành bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên không rõ ràng, ngữ điệu khinh khỉnh, “Đi lên xem chút.”
 
Trí nhớ Trình Ân Ân khá tốt, một lần gặp mặt vào lúc Halloween còn chưa quên, hơi kinh ngạc nhìn qua anh: “Anh không phải…”
 
“Ân Ân.” Cao Thượng nhấc chân đi tới, hoàn toàn xem như Giang Dự Thành không tồn tại, thẳng tắp nhìn qua cô, “Dạo này em đi chỗ nào, sao tìm khắp nơi đều không thấy em?”
 
“Tôi ở nhà chú Giang.” Trình Ân Ân nghi hoặc, “Anh tìm tôi làm gì?”
 
Lần trước người này lập tức gọi tên cô, sau khi bị túm đi, lần quầy rầy đó cũng coi như ném ra sau gáy. Hôm nay gặp lại, còn đang muốn tìm cô, thật sự rất kỳ lạ.
 
“Anh…”
 
Cao Thượng bị bà dì cắt ngang, bà kéo Cao Thượng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Hai người biết nhau?”
 
“Bạn học cao trung,” Cao Thượng cười không tim không phổi, “Mối tình đầu của con, “Mẹ quên rồi sao?”
 
“Mẹ làm sao biết được mối tình đầu của con chứ.” Bà dì tức giận nói, tiếp theo lại liếc mắt nhìn với ánh mắt thăm dò, nói thầm, “Thật là bạn học của con sao? Nhìn qua thấy nhỏ hơn rất nhiều so với con, mẹ còn tưởng là một đứa nhỏ.”
 
“Ai, coi như mẹ đã có thể yên tâm rồi.”
 
Bà dì có chút sầu muộn: “Lần này làm lớn chuyện rồi, vừa rồi mẹ…”
 
Cao Thượng không quan tâm, quay đầu đưa mắt nhìn, nhìn thấy Giang Dự Thành đang thừa cơ dẫn Trình Ân Ân đi khỏi, vội nói: “Chờ tí nữa hẳn nói.”
 
Bỏ qua mẹ, anh liền đuổi theo: “Từ từ.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Chú Giang: Thất sách T^T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui