Diệp Hân là người đầu tiên phát hiện không nhìn thấy Trình Ân Ân.
Lúc nghỉ trưa, cô ấy đã nhìn qua chỗ kia rất nhiều lần, tiếng chuông vang lên, liền đứng dậy bước qua. Chỉ là chưa kịp hỏi, Đào Giai Văn cũng chạy tới, ồ lên một tiếng: “Ân Ân đâu?”
Phàn Kỳ theo lẽ thường đợi tiếng chuông vào học mới bước vào lớp, bước đến liền thấy chỗ ngồi bên cạnh không có ai. Chơi game không ngẩng đầu lên: “Hôm nay không đến.”
Gần đây, số lần Trình học bá xin phép nghỉ cùng với đến trễ hơi nhiều, cũng không kính nghiệp được như một tên “học tra” (*) như cậu ta.
(*) 学渣 – Học tra, thường được dùng để chỉ những học sinh không chịu học hành chăm chỉ, thường xuyên trốn tiết và chỉ đến gần ngày thi mới cuống lên ôn bài (Theo Baidu).
“Cô ấy có đến.” Ngữ khí của Diệp Hân chém đinh chặt sắt, “Lúc tôi quay về, cô ấy ở đây.”
“Đúng,” Đào Giai Văn nói, “Tôi cũng nhìn thấy cô ấy.”
Ngón tay của Phàn Kỳ dừng lại một chút, nâng mí mắt: “Tôi không thấy.”
“Cô ấy đến rồi lại đi sao?”
Đào Giai Văn cúi người đưa mắt nhìn bàn học của Trình Ân Ân, túi xách không có ở đây. Mọi thứ đều giống như dáng vẻ trước đó giống như người căn bản không hề xuất hiện. Nếu không phải Đào Giai Văn xác định có nói qua một câu với cô, không chừng còn nghi ngờ mình nhìn nhầm.
“Được kim chủ che chở thật là tốt, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi,” Đào Giai Văn cảm khái, “Chúng ta muốn xin nghỉ, phải có hơn 800 thủ tục cần phải làm.”
Diệp Hân nói: “Đừng có nói lung tung.”
“Tôi không có nói lung tung, Thái Vũ Kỳ với tôi, lúc đó người đưa văn kiện đến cho luật sư của cô ta chính là người dưới trướng của Giang tổng. Anh ta tám chín phần chính là chủ đầu tư. Không phải là hôm qua các người đã thấy rồi sao, thêm phần tiệc sinh nhật, căn bản chính là sắp xếp của Giang tổng.”
Diệp Hân không nói gì, một trong hai nam sinh phía sau lên tiếng: “Đệt, tôi nói mà, sao cô ta dám trắng trợn ôm ôm ấp ấp kim chủ như vậy, thì ra kim chủ chính là chủ đầu tư.”
“F*ck! Các người nói thật à?”
“Vậy cái kịch bản này chính là để cho cô ta chơi?”
……
Một viên đá làm cho cả hồ dậy sóng, ngày thường những người này vì những quy định trong hợp đồng mà không dám tự tiện thảo luận. Một khi có người mang ra trong khoảnh khắc giống như một đám cương thi vây lại đây.
Chuyện Trình Ân Ân có kim chủ từ lâu đã không còn là chuyện gì hiếm lạ, dù sao thì cô ta căn bản cũng không có ý định che giấu, cái gì cũng bày ra hết trên mặt bàn, có thể nói là mười phần kiêu ngạo. Tuy nhiên khi ‘kim chủ’ và ‘chủ đầu tư’ lại có ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.
Một cái là người có chỗ dựa, một cái là mang vốn vào đoàn. Cái trước không thể tùy tiện đắc tội, cái sau ngàn vạn không thể đắc tội.
Diệp Hân quay người về phía trước nhìn Đào Giai Văn một chút, kín đáo có chút trách cứ.
Đào Giai Văn không ngờ phản ứng của mọi người lại lớn như vậy, bị vây quanh ở giữa đám người mồm năm miệng mười nghe ngóng, ngược lại không dám nói tiếp nữa.
Hiện trường đang mất khống chế ngay lúc lão Tần bước vào phòng học, nhanh chóng kiềm chế lại, cảnh tượng này ngược lại giống như nhóm học sinh cấp ba nhìn thấy chủ nhiệm lớp, nhanh chóng ngậm miệng sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Hết thảy đều trở về trạng thái bình thường.
Lão Tần liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống không của Trình Ân Ân, bắt đầu lên lớp.
Giống như không ai đem chuyện Trình Ân Ân vắng mặt để trong lòng, Diệp Hân có chút không yên lòng, sau khi tan học đuổi theo lão Tần ra ngoài: “Thầy Tần, bên chỗ Giang tổng có giúp Ân Ân xin nghỉ học không?”
“Xin nghỉ đến trưa.” Cánh tay lão Tần kẹp lấy quyển sách, “Bây giờ còn chưa đến, chắc là muốn làm cho xong việc, hôm nay hẳn là không đến.”
“Không, giữa trưa cô ấy có đến một chuyến.” Diệp Hân nói, “Em có thấy qua cô ấy, nhưng sau giờ nghỉ trưa lại không thấy người đâu cả. Cho nên mới muốn hỏi thầy một chút xem có chuyện gì xảy ra.”
Lão Tần cũng nhíu mày lại: “Tới rồi lại đi? Cái này cũng thật kỳ lạ.”
Diệp Hân im lặng một hồi: “Tính cách của Ân Ân, đã tới sẽ không có chuyện chưa nói gì với thầy đã bỏ đi. Em thấy có chuyện gì đó. Có cần phải báo cho Giang tổng hay không?”
Lão Tần có mấy phần do dự: “Hôm nay không phải sinh nhật của cô ấy, có lẽ có sắp xếp khác?”
Phỏng chừng ai cũng có bản năng tìm lợi tránh hại, không dám chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà kinh động đến “cấp trên”.
Mỗi lần Trình Ân Ân đến muộn hoặc không đến, bên kia đều để cho người thông báo một tiếng, cũng là phối hợp với công việc của “trường học”. Nói cho cùng thì bọn họ đều là phục tùng mệnh lệnh của Giang tổng, cứ xem như anh ta có dẫn người đi không nói câu nào thì bọn họ cũng không có tư cách để chất vấn.
Diệp Hân nhìn ra sự do dự của ông: “Điện thoại của Ân Ân không gọi được. Nếu như Giang tổng không xin phép cho cô ấy, có chuyện gì lạ khẳng định phải kịp thời thông báo.”
Nếu thật sự có chuyện xảy ra, sơ suất của bọn họ chính là tội lớn.
“Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” Lão Tần lập tức lấy điện thoại ra.
*
Cuối cùng tin Trình Ân Ân “mất tích” sau hai tiếng mười phút đã truyền đến tai Giang Dự Thành.
Lúc đó Giang Dự Thành đang ở trong phòng họp, chuyên viên phụ trách hạng mục đang phát biểu đột nhiên Phương Mạch Đông đẩy cửa đi vào cắt ngang. Máy chiếu đang dừng lại ở một biểu đồ số liệu phức tạp.
Lần trước Phương Mạch Đông tùy tiện đi vào không tuân theo chút quy củ đã là bảy tháng trước đó --- Trình Ân Ân xảy ra tai nạn xe.
Phương Mạch Đông đi theo bên người Giang Dự Thành, là người rất có chừng mực, mỗi một hành động “khác thường” đều có nghĩa là có chuyện lớn xảy ra. Anh vừa đi đến, mọi người liền có dự cảm có điềm xấu, mấy người quản lý cấp cao đưa mắt nhìn nhau.
Quả nhiên, anh cúi đầu không biết nói gì bên tai Giang Dự Thành. Chỉ trong thời gian một câu nói, sắc mặt của Giang Dự Thành nhất thời trầm xuống, sau đó bỗng nhiên đứng dậy. Giữa tiếng vang chói tai của tiếng ghế ma sát với sàn nhà, một câu giải thích cũng không nói, nhanh chân bước ra khỏi phòng họp.
Anh bước đi quá nhanh, Phương Mạch Đông chạy theo mấy bước mới có đuổi kịp chen vào thang máy trước khi thang máy kịp đóng lại. Trong thời gian thang máy đi xuống, không khí im lặng đến mức áp lực.
Thời tiết tháng ba, gần ba giờ chiều, trời trong gió nhẹ.
Giang Dự Thành bước từng bước dài ra khỏi văn phòng, đi đến chiếc xe con thương vụ màu đen đang đậu trong bãi xe.
Trước một giây anh mở cửa xe buồng lái, Phạm Bưu nhanh chóng chạy trước một bước đè tay lên cánh cửa.
“Để em lái xe đi.” Anh giữ chức vụ bảo vệ an ninh, nhận được tin tức của Phương Mạch Đông cũng trong lúc đang ở trong phòng họp. Thang máy đông người lại còn chậm, anh chạy một mạch từ thang thoát hiểm đi xuống, lúc nói chuyện còn thở hồng hộc chưa kịp lấy lại hơi thở bình thường.
Sắc mặt của Giang Dự Thành chỉ trầm thêm một chút, dường như không có biến đổi, nhưng Phạm Bưu thật sự không an tâm để anh lái xe lúc này.
Trình Lễ Dương mất, Trình Ân Ân bị tai nạn xe cộ, cái từ “ngoài ý muốn” này nói ra với âm điệu rất nhẹ nhưng có sức mạnh mang tính hủy diệt khiến cho từ sâu trong nội tâm của người khác cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí Giang Dự Thành còn chưa liếc anh một cái, ngồi vào ghế sau, trên mặt không có chút biểu lộ.
Từ khi nghe được năm chữ “Ân Ân mất tích rồi”, cho đến giờ phút này, một chữ anh cũng chưa nói ra.
Phương Mạch Đông vừa mới ngồi vững ở ghế lái phụ, xe liền lao ra ngoài. Anh thắt dây an toàn, nhìn Phạm Bưu một cái: “Cẩn thận một chút.”
Xe một đường chạy như bay đến Thất Trung, tới gần cửa lớn tốc độ xe cũng không giảm đi chút nào, khó khăn lắm mới xông vào được cái cửa lớn chạy bằng điện đang khẩn cấp mở ra, cuối cùng chạy đến lầu dạy học, thắng gấp dừng lại ở dưới lầu.
Giang Dự Thành bước xuống xe, đóng sầm cửa xe, nhanh chân đi đến thang lầu.
Phòng học cuối cùng ở lầu ba, ngoại trừ Trình Ân Ân thì những học sinh khác đều đang ở đây. Trên bục giảng không có thầy giáo giảng bài lại vô cùng yên ắng.
Lão Tần đứng trên lầu nhìn thấy chiếc xe ở dưới lầu, nghênh đón từ hàng lang. Vừa mới tới bậc thang, hai thân ảnh tuấn tú mạnh mẽ rắn rỏi đã xuất hiện bên trong tầm mắt.
Đi phía trước dĩ nhiên là Giang Dự Thành, đây không phải là lần đầu tiên anh đến, nhưng lại là lần đầu tiên mang theo sát khí.
“Giang tổng…” Lão Tần chỉ kịp kêu lên một tiếng, những lời sau còn chưa kịp nói ra miệng, Giang Dự Thành đã vượt qua như không nhìn thấy, bước đi như gió đến chỗ phòng học.
Phương Mạch Đông thoáng thả chậm tốc độ, nhìn lão Tần nói: “Ngoại trừ những gì đã nói trong điện thoại kia, phải chăng còn cái gì khác? Xin đừng bỏ qua bất kỳ những chi tiết nào.”
“Tôi đã làm như những gì cậu nói, tỉ mỉ hỏi qua tất cả những bạn học đã gặp qua cô ấy. Thời gian cô ấy ở trong phòng học không dài, rất nhiều người không để ý đến, hỏi một chút cũng không nói được cái gì. Hai bạn học là Đào Giai Văn cùng Diệp Hân xác nhận là nhìn thấy cô ấy ngồi ở chỗ của mình. Về phần tình huống dị thường là không có.”
Sắc mặt của lão Tần cũng không thoải mái, không nghĩ tới là sẽ náo loạn ra chuyện lớn, may mắn là kịp thời báo lên, phát hiện xem ra cũng là sớm.
Lúc Giang Dự Thành bước vào phòng học, nguyên bản mọi người đang yên tĩnh nhất thời ngay cả hô hấp cũng muốn dừng lại.
Ngắn ngủi một buổi chiều, chuyện kim chủ của Trình Ân Ân chính là nhà đầu tư, cùng với chuyện Trình Ân Ân mất tích, 40 diễn viên trong lớp đều biết hết.
Nếu như bạn không thấy một người trong hai tiếng đồng hồ, dù là trong mắt ai cũng sẽ không xem chuyện đó là gì. Nói không chừng người ta tự mình đi đến một chỗ yên tĩnh nào đó để giải trí hoặc là ngủ quên ở đâu đó rồi, căn bản không đáng để chuyện bé xé ra to.
Nhưng khi tiết học đầu tiên kết thúc, lớp 1 thậm chí là toàn trường đều trực tiếp ngừng lại, tất cả mọi người đều phải đợi trong phòng học không được tùy ý ra vào. Bây giờ không chỉ là Hiệu trưởng Lưu người chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Hiệu phó, Bí thư Đoàn, Chủ nhiệm chính vụ, thầy chủ nhiệm… tất cả lãnh đạo đều dốc toàn lực thay nhau đi đến lớp 1 cùng mọi người tiến hành “kiểm tra chéo”, có mấy câu hỏi tới hỏi lui:
Hôm nay có thấy Trình Ân Ân không?
Vào thời gian nào?
Cụ thể là mấy giờ mấy phút?
Cô ấy đang làm gì?
Có gì khác lạ không?
…..
Bàn học của Trình Ân Ân đã bị cách ly ra một bên riêng biệt, ban đầu kê sát bên chỗ của Phàn Kỳ, cũng bị chuyển qua bên khác, thành ngồi cùng bàn với một người khác.
Giang Dự Thành đi thẳng đến chỗ ngồi của cô, trên bàn học cùng với trong ngăn kéo tất cả mọi thứ đều được bảo trì nguyên dạng, không có người nào dám tự tiện động đến. Giang Dự Thành lật xem từng cái từng cái một, đều là sách giáo khoa cùng với sách tham khảo, một đống sách được sắp xếp chỉnh tề có thể trị được chứng bệnh cưỡng chế cùng một chồng bài thi.
“Lúc tôi ăn cơm trưa xong trở về thấy cô ấy, trong phòng học đến cả cây kim rơi cũng nghe tiếng, chỉ nghe được âm thanh của Đào Giai Văn, đại khái khoảng 12 giờ 50? Cô ấy ngồi chỗ đó, nhìn qua rất bình thường không có chuyện gì. Tôi còn chào hỏi cô ấy, cô ấy còn đáp lời. Cô ấy còn đang xem tạp chí, kết quả sau một lát tôi quay đầu lại nhìn người đã không thấy tăm hơi….”
Giang Dự Thành đột nhiên giương mắt. Ánh mắt kia không biết như thế nào khiến cho âm cuối của Đào Giai Văn run lên một cái.
“Tạp chí gì?”
“Tôi cũng không biết, tôi không có để ý…”
Ánh mắt của Giang Dự Thành một lần nữa dời lên mặt bàn, sách đang được chồng từng cuốn lại từng cuốn. Trong đó không có bất kỳ sách ngoại khóa nào, đừng nói đến tạp chí.
Anh không nói gì thêm nữa, im lặng nhìn chồng sách kia. Đào Giai Văn đứng ở chỗ đó một hồi lâu, yên lặng về chỗ ngồi của mình.
Phạm Bưu người xuống xe đã không thấy tăm hơi, lúc này mới chạy đến, Giang Dự Thành đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Hai người đứng ở hành lang, Phạm Bưu nói: “Chỗ bảo vệ em cũng đã hỏi qua, có người thấy cô ấy đi khỏi trường. Cũng đã nhìn qua video giám sát, vào lúc 13 giờ 12 phút, đi về phía tay phải trường nhưng sau đó không biết đi chỗ nào rồi.”
“Tôi biết rồi.” Phương Mạch Đông cũng vừa cúp điện thoại đi đến. Có chút manh mối bên chung cư Nam Hối, có một người bảo vệ nói đã nhìn thấy Ân Ân nhưng không chắc là có nhận nhầm người không, đang xem video an ninh để xem lại.
Chung cư Nam Hối là căn nhà lúc Trình Lễ Dương vẫn còn sống hai anh em bọn họ sống ở đó. Giang Dự Thành từng ở tại tòa nhà sát cạnh bọn họ. Lần náo loạn ly hôn kia, Trình Ân Ân dọn ra khỏi nhà vẫn một mực ở bên kia.
Có người nói nhìn thấy cô, tám phần là không sai.
“Người hiện tại vẫn còn đó chứ?” Phạm Bưu lập tức hỏi.
Ánh mắt của Giang Dự Thành quay đi chỗ khác, u ám không rõ.
“Không còn.” Phương Mạch Đông nhìn anh một cái, “Người quản lý đã gõ cửa, nhưng không có ai.”
Giang Dự Thành thu lại tầm mắt, đưa tay sờ túi, trống rỗng. Đối với động tác nhỏ của anh Phạm Bưu đã sớm hiểu ý, lập tức móc ra một điếu thuốc.
Giang Dự Thành kẹp điếu thuốc lên môi, Phạm Bưu lấy bật lửa lại, xoẹt một tiếng, ngọn lửa nhỏ bùng lên, mùi thuốc lá tràn lan từ mũi và khoang miệng. Anh rít một hơi, đôi mắt nheo lại từ trong làn khói.
Phạm Bưu cũng châm một điếu thuốc. Sau một hồi lâu im lặng, anh đột nhiên lấy điếu thuốc ra, hỏi: “Chị Trình có phải là nhớ lại gì rồi không?”
Giang Dự Thành không lên tiếng, Phương Mạch Đông cũng không.
Cô về chung cư Nam Hối đồng nghĩa với việc cô đã nhớ ra rồi.
Đến lần này, Giang Dự Thành người một mực không lên tiếng mới mở miệng. Không biết có phải là do ảnh hưởng của thuốc lá không mà tiếng nói có chút khàn khàn: “Người được phái đi có tin tức gì chưa?”
“Chưa có.” Điện thoại của Phương Mạch Đông vẫn chưa vang lên, dĩ nhiên là chưa có tin tức.
Giang Dự Thành lời ít mà ý nhiều, phun ra một chữ: “Giục.”
Phương Mạch Đông gật đầu, cầm điện thoại bước ra xa mấy bước.
Giang Dự Thành đứng bên trong hành lang hút xong một điếu thuốc. Tàn thuốc ào ạt nhưng lặng lẽ rơi xuống.
Lúc đi xuống lầu, đám người “lãnh đạo bên trường học” đều đứng đợi bên cạnh chiếc xe, ai nấy sắc mặt rất khó coi.
Nhân vật nữ chính của bọn họ cũng xem như là số phận nhiều thăng trầm. Vừa đến chưa được mấy ngày đã bị bóng rổ nện ngất xỉu một lần, kinh động đến chủ đầu tư. Cách đó không lâu sau lại bị một nữ diễn viên cùng lớp ghen ghét, đánh giả thành thật đánh cho bị thương, một lần nữa kinh động đến ông chủ. Bây giờ mới yên ổn được mấy tháng lại xảy ra chuyện, người dứt khoát không thấy đâu.
So với lúc đến bước chân của Giang Dự Thành chậm một chút, ổn định hơn một chút. Phạm Bưu đi phía sau, trong tay cẩn thận đem theo hai túi sách to.
Hiệu trưởng Lưu muốn bước chân đến đón trong vô thức nhưng lại chần chờ, chỉ trong một giây đồng hồ, Giang Dự Thành đã đi ngang trước người ông đi qua mắt nhìn thẳng tắp. Phương Mạch Đông mở cửa xe, anh cúi người ngồi vào, tư thế ngồi thẳng tắp thong dong, thần sắc lạnh lùng.
“Kết thúc đi.” Giang Dự Thành nói.
Một câu trầm thấp này, mỗi một người ở đây đều nghe thấy được, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện.
Phương Mạch Đông đóng cửa xe, đi đến trước mọi người: “Vào buổi chiều ngày hôm nay 16 giờ 32 phút tất cả hợp đồng đều kết thúc. Tiền lương sẽ được người chuyên trách tiến hành thanh toán. Đến lúc đó sẽ gửi rõ ràng chi tiết cho mọi người tự thẩm tra đối chiếu. Sau khi hoàn thành xong việc thẩm tra đối chiếu trong vòng bảy ngày làm việc tất cả các khoản tiền sẽ được thanh toán. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào.” Anh đưa danh thiếp, cúi người xuống một chút, “Khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi, tôi thay mặt Giang tổng nói lời cảm tạ.”
*
Xe thương vụ lái đi rời khỏi Thất Trung, Phạm Bưu quay đầu về sau nhìn thoáng qua: “Anh Thành, chúng ta đi đâu?”
Giang Dự Thành im lặng một hồi lâu mới nói: “Về công ty.”
“Không tìm?” Giọng nói của Phạm Bưu vì kinh ngạc mà nâng cao lên mấy phần.
Kỳ thật tìm kiếm có gì tốt chứ, cô ấy đã nhớ lại hết rồi cho nên rời đi khỏi cái thế giới ảo tưởng mà anh xây dựng cho cô.
Cô tìm lại được trí nhớ, vẫn là vợ cũ người đang cùng anh làm thủ tục ly hôn. Muốn đi đâu, muốn làm gì, anh đã mất đi tư cách cùng lập trường để hỏi han.
Điểm này, so với bất luận kẻ nào Giang Dự Thành rõ ràng nhất.
Nhưng tìm thì vẫn phải tìm. Cô ấy muốn sao cũng được, anh chỉ muốn xác nhận an toàn của cô.
Cô ấy sẽ đi nơi nào đó khẳng định là có liên quan đến Trình Lễ Dương. Trong lòng Giang Dự Thành hiểu rõ.
Đi nghĩa trang không tim được người, chung cư Nam Hối cô ấy đã trở về một chuyến lại rời đi. Còn lại chỉ còn một chỗ kia.
“Bên chỗ sân bay nên có tin tức rồi chứ.” Anh bỗng nhiên nói.
Phương Mạch Đông đang muốn trả lời, điện thoại di động trùng hợp có một tin nhắn đến. Anh lập tức kiểm tra, nửa phút sau ngẩng đầu: “Có ---- Tra được hành trình của cô ấy, chuyến bay 4 giờ đến thành phố D, vừa mới cất cánh không lâu. Có muốn phải người đến đón không?”
Ánh mắt của Giang Dự Thành sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có chút cảm xúc: “Để cô ấy đi đi.”
Chín năm trước, Trình Lễ Dương mất vì một tai nạn trên không, máy bay rơi vỡ tan trên biển gần thành phố D. Mười năm, cô chưa một lần nào đặt chân đến thành phố D, cũng đến lúc đi xem một chút.
Ngữ điệu của anh không chút phập phồng, ngày thường khi nói chuyện với người khác cũng chính là dạng này. Phạm Bưu cảm thấy không đúng, đánh tay lái có chút khó chịu nói: “Vì sao giày vò một vòng, cảm giác như trở lại điểm xuất phát.”
Trong xe yên lặng không ai phản ứng lại anh.
“Chị Trình sẽ không quay về ồn ào đòi ly hôn chứ?” Không ai trả lời, anh tự quyết định, hít một hơi, tiếp tục lải nhải.
“Một người nhìn mềm yếu như vậy, vì sao có thể cố chấp đến thế, mười con trâu cũng không kéo được. Nếu như cô ấy lại quyết tâm muốn ly hôn vậy là không có cách nào. Lão Phương, anh nói xem cô ấy muốn gì. Có thật là muốn rời đi, cùng với thằng nhóc họ Cao kia không?”
“….”
Giang Dự Thành nhìn qua một cái, kín đáo mang theo gió lạnh.
Cổ của Phạm Bưu mát lạnh, lúc quay đầu nhìn anh, anh đã dựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại.
“Cô ấy nằm mơ đi.”