Bóng lưng rời đi của cô vừa phóng khoáng vừa dứt khoát, mặt của nhân viên công tác đang cầm cây dù lộ ra vẻ khó xử, chần chừ một lát, quay người trở về phòng nghỉ.
Một người đàn ông đang mặc âu phục đang ngồi trên ghế salon, tuy lãnh đạm nhưng khí tràng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Không biết thân phận của người này như thế nào, nhưng từ sau khi cô Trình có lai lịch không nhỏ kia vào ở, Giám đốc đích thân gọi điện thoại đến bàn giao phải phục vụ cho tốt, đồng thời còn phải phục từng mọi yêu cầu của Giang tiên sinh.
Nhân viên công tác chẳng qua chỉ là một nhân viên thấp cổ bé họng, là một viên chức tầng dưới chót, không dám đắc tội người nào, nơm nớp lo sợ đưa dù lại cho Giang Dự Thành.
“Giang tiên sinh, cô Trình không chịu nhận, cô ấy còn nói…”
Giang Dự Thành không đợi cậu ta nói xong, đưa tay nhận dù, đứng dậy đi ra khỏi cửa, bóng lưng trầm mặc vẫn thẳng tắp như cũ.
Còn nửa câu mắc ở trong miệng, nhân viên công tác không đoán được là có nên nói hay không.
Do dự trong chốc lát, bóng người đã biến mất ngoài cửa.
Giang Dự Thành nhanh chân đi ra khỏi khách sạn, ánh mắt di chuyển đến đường cái bên tay phải.
Bão tố phủ thêm cho thành phố một màu sắc xám xịt. Trình Ân Ân mặc một cái áo khoác dài màu da, tóc không chải, có chút rối, vừa vặn phù hợp với cảnh đường phố có chút xám xịt.
Hai câu cô nói kia, Giang Dự Thành đều nghe được.
Anh vẫn không nhịn được mà đi suốt đêm đến đây, việc cô đoán được mình ở đây cũng không ngoài ý muốn. Cây dù này ở đây, tất nhiên anh cũng ở đây. Căn bản là muốn thăm dò tâm tư, một lần nữa thử một lần xem trong lòng cô có cho anh chỗ nào để cứu vãn không.
Kết quả đúng là không ngoài ý muốn, cô không đồng ý gặp anh.
Sau khi ra khỏi cửa, quả nhiên là có mưa bụi, Trình Ân Ân miễn cưỡng đứng đợi 10 phút ở bến tàu, chàng trai trẻ vẫn mặc cái áo khoác hôm trước đang rụt cổ chạy tới.
“Không phải là cô còn muốn ra biển sao?” Cậu ta nhìn thoáng qua mặt biển âm trầm.
Trình Ân Ân quay đầu nhìn anh: “Có thể đi ra sao?”
“Chị gái à, chị xem thời tiết hôm nay đi, chị nói xem có thể đi ra đó không?” Chàng trai trẻ không có cách nào khác, cũng chưa từng gặp qua khách hàng nào không sợ chết như vậy, “Hôm nay tất cả thuyền bè cùng du thuyền đều neo đậu, không cho ra biển. Chị thấy cái ca nô nhỏ kia của tôi có thể bì lại một con tàu lớn sao?”
Trình Ân Ân không nói gì, tiếp tục nhìn mặt biển.
Chàng trai trẻ đứng một hồi, thoáng xích lại gần: “Ai, có thể tiết lộ một chút được không. Vì sao chị lại chấp nhất như vậy, nhất định phải đi xem thử chuyện gì đã xảy ra, đến cùng là cái gì?” Không được trả lời, cậu ta hỏi tiếp: “Là thân nhân của chị hay là bạn trai, mất trong sự cố kia sao? --- Cũng không đúng lắm, nhìn chị cũng không lớn lắm. Khi đó chắc chưa có bạn trai là người thân hay sao?”
Trình Ân Ân “Ừ” một tiếng, rất nhẹ.
“Vậy… chị nén bi thương.”
Ngừng một lúc, chàng trai trí hít một hơi, an ủi cô nói: “Người đã đi nhiều năm như vậy rồi, chị cũng đừng làm khó mình. Nhớ đến trong lòng là được rồi. Với những người đã mất vẫn nên là đặt ở trong lòng, nhưng đừng có lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Chị nói xem nếu như lỡ như chị ra biển có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, người thân của chị ở trên trời nhìn thấy có thể an tâm được sao?”
“Tôi không muốn chết,” Trình Ân Ân nói, “Tôi chỉ muốn đi xem. Sau khi anh ấy xảy ra chuyện, tôi chưa một lần nào tới cả.”
“Bây giờ cái vị trí kia đâu còn ai nhớ chính xác nữa. Hơn nữa cho dù có nhớ chính xác đi chăng nữa, máy bay lớn như vậy, phạm vi rơi vỡ cũng không thể coi là nhỏ, chị có biết người thân của chị rơi ở chỗ nào không? Chị xem đi xem lại nhiều lần không phải là không có ý nghĩa gì sao?” Lời nói của chàng trai trẻ có mất phần đạo lý, cuối cùng còn một phen thăng hoa, “Người chết ở chỗ nào không quan trọng, người sống ở chỗ nào mới quan trọng.”
Trình Ân Ân không đáp, thật lâu sau mới quay đầu, mặt tái nhợt trên mặt có chút ý cười: “Cảm ơn.”
“Ai ui, lời nói có trình độ như vậy lại là mình nói ra hay sao?” Chàng trai trẻ bị chính bản thân mình làm cho khiếp sợ, “Xem ra người có tiền, tư tưởng cùng cảnh giới đúng là không giống nha.”
Trình Ân Ân cười cười, không nói thêm gì nữa, quay người đi đến chỗ bãi biển.
Chàng trai trẻ đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của cô, vừa gầy lại vừa đơn bạc, không ngờ lại rất ngoan cố. Cậu lấy điện thoại di động ra, màn hình đen thui lập tức bị vài giọt mưa rơi xuống. Cậu lấy tay áo chùi chùi mấy cái, mở khóa mở ra trình chat mới nhất, gửi qua một tin nhắn.
[Nghĩ thông suốt rồi, không ra biển.]
Chỉ bảy chữ lời ít mà ý nhiều, Giang Dự Thành ngồi trong xe, ánh mắt buông xuống.
Hạ lệnh cho lái xe: “Xuất phát”
Bãi biển thật lạnh, Trình Ân Ân ngồi trên một tảng đá ngầm cả ngày. Dù một mực chống đỡ nhưng vẫn bị gió biển thổi đến mức muốn thổi bay giống như muốn mang cô đi.
Trời tới cô mới về lại khách sạn, ăn một chút gì đó ở phòng ăn.
Trình Ân Ân ở lại thành phố D ba ngày, mỗi ngày sau khi thức dậy đều đi ra bờ biển ngồi đó cho đến khi trời tối.
Ngày cuối cùng cô ở lại, ước chừng là do mấy ngày nay bị nhiễm lạnh, đau đớn cực kỳ. Lúc phòng bếp đưa bữa sáng đến, cho thêm một chén canh long nhãn hạt sen táo đỏ, món mà cô không hề gọi.
“Khách sạn của anh còn làm cái này?” Nhân viên phục vụ đưa bữa ăn đến đang muốn rời đi, nghe cô hỏi.
Quay lại trả lời: “Đây là đặc biệt chuẩn bị cho quý cô.”
Trình Ân Ân không nói gì nữa, cầm lấy đũa ăn cơm. Ăn xong những món khác, cuối cùng cũng chậm rãi uống xong chén canh táo đỏ kia
Thời điểm cô đến không đem bất kỳ hành lý gì, lúc về lại sinh ra một đống đồ đạc: Giang Dự Thành gọi người chuẩn bị đống quần áo kia, còn có thuốc trị cảm cúm thỉnh thoảng được đưa đến, trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da, giày đi mưa.
Ngoại trừ bộ quần áo mặc trên người, cái gì cô cũng không mang theo.
Máy bay đáp xuống thành phố A. Mấy ngày nay trong đầu suy nghĩ cực kỳ rối loạn, va chạm mãnh liệt, không có cách nào nghĩ rành mạch, đến nay đã tạm thời bình tĩnh trở lại.
Cô trực tiếp đi đến chung cư đường Tân Bình.
Căn phòng này là do cô cùng với Giang Dự Thành chuẩn bị sau khi cưới. Cô thích thiết kế trong suốt, ba mặt có thể nhìn thấy sông của căn phòng. Sau khi có Giang Tiểu Sán, bọn họ vẫn ở nơi này, mới đó mà đã tám năm.
Lúc ly hôn cô một mực đòi dọn ra ngoài, không ngờ nhanh như vậy lại lấy thân phận Trình Ân Ân 17 tuổi mà vào ở.
Đã từng quyết tâm rời khỏi nhà, sau lại trở thành ngôi nhà mà cô trân quý.
Lần trở về hôm nay tâm tình không thể nào không phức tạp được.
Lúc Trình Ân Ân đi vào thang máy lên nhà, chỉ thấy Phạm Bưu đang ngồi ở phòng khác đưa lưng về phía cô, cúi đầu không biết đang loay hoay làm gì, sau một lấy đồ trong tay về phía bên trái.
“Cái này chắc chắn là ngọt.”
Hôm nay là chủ nhật, trong nhà đột nhiên có biến cố, Giang Tiểu Sán không có tâm tình ra ngoài chơi. Trình Ân Ân không có ở đây, không có ai trông cậu bé. Cậu bé tự mình nhanh nhẹn làm hết tất cả bài tập trong một buổi sáng, thời gian còn lại chính là buồn bực ngán ngẩm mà nằm lì trong nhà.
Cậu đeo một cái bịt mắt có hơi nước, cả người co lại như một cái bánh, bị sô pha chắn lại chặt chẽ. Đưa tay sờ mấy lần, từ trong lòng bàn tay của Phạm Bưu lấy quả quýt vừa được lột vỏ sạch sẽ, nhét vào trong miệng.
“Không ngọt, lừa đảo!”
Phạm Bưu đang muốn nói gì đó thì phát hiện tiếng bước chân đằng sau, quay đầu nhìn thấy Trình Ân Ân ngẩn người.
“Trình…”
“Giang tinh, (*)” Giang Tiểu Sán lập tức nói: “Không thành công!”
(*) 杠精 – Giang tinh, từ ngữ mạng, chỉ những người thu được cảm giác khoái chí thông qua cãi nhau với người khác, luôn làm trái lại người khác. Khi cãi cọ thường có ý kiến tương phản (Theo Baidu).
Phạm Bưu đứng lên, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Trình Ân Ân. Mặc dù trong lòng ai cũng ít nhiều có suy đoán là cô đã khôi phục trí nhớ. Giờ phút này tận mắt nhìn đến, mới biết mình đã đoán đúng rồi.
Chỉ là một ánh mắt khác biệt.
Trình Ân Ân 27 tuổi so với Trình Ân Ân 17 tuổi thật là khác nhau.
Phạm Bưu là tâm phúc của Giang Dự Thành, đã từng là người Trình Ân Ân tin cậy. Nhưng khi muốn ly hôn, cho dù là Phạm Bưu người theo Giang Dự Thành sáu bảy năm hay Phương Mạch Đông đã quen biết từ mười năm trước, cô không thể nào làm bạn được.
Nhưng mà trong thời gian mất trí ức được anh chăm sóc không ít còn ngốc hết chỗ nói mà gọi người ta là “Chị gái cơ bắp”, Trình Ân Ân có chút xấu hổ.
Cũng không biết nói cái gì, dứt khoát không nói tiếng nào, lấy một trái quýt trong đĩa, lột vỏ sạch sẽ đút bên miệng Giang Tiểu Sán.
Giang Tiểu Sán há mồm ăn hết, lại hết sức không biết điều nói: “Không ngọt, không ngọt! Ngoại trừ mẹ của con, những người khác ai lột cũng không ngọt!”
Không biết tại sao, hốc mắt của Trình Ân Ân có chút nóng lên.
Giang Tiểu Sán là một đứa nhỏ cực kỳ khiến người khác an tâm, cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, cũng hoạt bát thích cười, vẫn luôn khỏe mạnh mà vui vẻ trưởng thành.
Những năm nay Trình Ân Ân cùng Giang Dự Thành náo loạn, vẫn luôn cho là mình giấu giếm rất tốt. Nhưng sau này mới phát hiện thật ra là thằng bé biết tất cả mọi chuyện.
Quyết định ly hôn, đối với cô mà nói rất là gian nan. Cô cực kỳ sợ con mình bước theo bước chân của mình, không ở cùng cha mẹ chính là nguyên nhân của tuổi thơ bất hạnh của cô.
Nhưng khi đó, Giang Tiểu Sán nói với cô: “Không sao cả, mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi đã có thể chăm sóc bản thân mình. Mẹ muốn làm gì thì làm đi, con chỉ muốn mẹ vui vẻ. Mẹ ở một mình cũng không cần phải sợ, con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ.”
Hiểu chuyện đến mức làm cho người khác thấy chua xót.
“Cái này không phải do mẹ con lột hay sao?” Phạm Bưu nói.
Giang Tiểu Sán ngừng một hồi, bỗng nhiên đẩy bịt mắt lên. Khuôn mặt của Trình Ân Ân xuất hiện trước mặt, cậu bé giống như không kịp phản ứng, nằm đó mà nhìn chằm chằm cô.
“Quýt mẹ lột không ngọt hay sao?” Trình Ân Ân cười hỏi.
Giang Tiểu Sán không nhúc nhích, dường như choáng váng.
Trình Ân Ân đang cười, trong mắt ngấn lệ, cô duỗi hai tay ra, nhẹ nói: “Sán Bảo Nhi, mẹ về rồi.”
Giang Tiểu Sán bỗng nhiên “Oa” một tiếng, khóc lớn bổ nhào vào người cô.
Ngày thường giả khóc đều là hu hu hu, khóc thật chính là gào đến mức trời đất sụp đổ: “Cuối cùng mẹ cũng về rồi! Sán Bảo Nhi rất nhớ mẹ! Mẹ!”
Cậu bé có thể dỗ dành Trình Ân Ân 17 tuổi, chơi với cô như một người bạn. Cậu bé có thể tiếp nhận chuyện cô vĩnh viễn không khôi phục chỉ cần cô sống vui vẻ là được.
Nhưng cậu bé vẫn nhớ mẹ của mình, nhớ kỹ người đã hoài thai mình mười tháng sinh mình ra, cùng sống với mình tám năm.
Trình Ân Ân không nhịn được nữa, nước mắt cũng rơi xuống, ôm thật chặt cậu bé: “Xin lỗi đã để Sán Bảo Nhi lo lắng. Mẹ không có cố ý quên con, sau này sẽ không.”
Tình cảnh trước mắt làm cho Phạm Bưu lệ nóng quanh tròng.
Giang Tiểu Sán nhỏ tuổi nhưng có rất nhiều trò quỷ, bình thường giả khóc có thể tùy tiện giả vờ. So với những người bạn đồng lứa lại là một đứa nhỏ hiểu chuyện, thông minh, bao năm này vẫn chưa khóc qua.
Nhưng cho dù hiểu chuyện, đến cùng thì vẫn còn là con nít.
Trình Ân Ân vốn chính là một người thích khóc, lần này hai mẹ con ôm thành một khối, khóc lớn đến mức không có đầu đuôi.
Phạm Bưu cũng vì đó mà rớt mấy giọt nước mắt, ra ngoài tản bộ để tránh đi, ai biết được sau khi trở về hai người vẫn còn đang khóc.
Giang Tiểu Sán gào khóc đến mức cuống họng khàn khàn, Trình Ân Ân cũng nước mắt nước mũi tèm lem. Anh đứng trong phòng khách đi không được mà ở lại cũng không xong, xoay vài vòng, rót hai ly nước đem tới.
Trình Ân Ân lấy mu bàn tay xoa xoa đôi mặt, “Sán Bảo Nhi đừng khóc, uống nước đi. Nếu không ngày mai cổ họng lại đau.”
Giang Tiểu Sán từ nức nở sang thút tha thút thít, có chút bộ dáng ấm ức, đôi mắt cùng cái mũi đỏ gay, bưng ly nước lên, ngoan ngoãn uống nửa ly.
Uống xong, Trình Ân Ân vò một cái khăn ấm, giúp cậu bé lau mặt.
“Qua ở cùng với mẹ mấy ngày được không?” Trình Ân Ân sờ lên đôi mắt còn phiếm hồng của cậu bé.
Giang Tiểu Sán lập tức gật đầu, kéo tay cô: “Chúng ta đi liền bây giờ đi.”
Trình Ân Ân không hề ngăn cản, nắm tay cậu đi về phía thang máy.
Phạm Bưu không dám ngăn cản cô, chỉ là hơi chần chừ hỏi một câu: “Chị Trình, có muốn nói qua với Thành ca một tiếng không?”
Trình Ân Ân dừng bước chân, nhìn anh: “Cậu nói với anh ta đi. Thời điểm ly hôn đã bàn bạc xong xuôi rồi, lúc nào tôi cũng có thể ở chung với con mấy ngày.”
Phạm Bưu đành phải hỏi Giang Tiểu Sán: “Con không cần thu dọn chút hành lý hay cặp sách gì hay sao? Ngày mai còn phải đi học.”
Chút chuyện nhỏ này không đáng để nhắc đến, Giang Tiểu gia sảng khoái nói: “Ngày mai chú mang qua giúp con đi.”
Phạm Bưu: “…”
Lúc Giang Dự Thành nhận được điện thoại, là khi đang đi về phía phòng họp, nghe Phạm Bưu báo cáo một năm một mười không bỏ sót tí nào, không có phản ứng nào khác, chỉ nói: “Để thằng bé đi đi.”
Phạm Bưu còn nói: “Em thấy Tiểu Sán giống như đang tạo cơ hội cho anh.”
Giang Tiểu Sán không hề cho anh một chút ám chỉ nào, chỉ là anh tự mình nghĩ ra. Lúc đầu có thể tự mình lấy đồ của mình, mười phút là có thể thu dọn xong, không cần anh phải đưa qua một chuyến, cứ như vậy chẳng phải là có cớ gặp mặt hay sao. Đây không phải là cố ý tạo cơ hội gặp mặt hay sao?
Tạo cơ hội cho anh? Lúc Trình Ân Ân mất trí nhớ còn được, bây giờ cô ấy đã nhớ lại tất cả không có chút khả năng.
Cái tên nhóc ăn cây táo rào cây sung, luôn luôn đặt hạnh phúc của mẹ mình lên vị trí thứ nhất. Lúc đó Trình Ân Ân muốn ly hôn với anh, thằng nhóc đó so với ai khác càng ủng hộ hơn.
Giang Dự Thành không đáp lời này: “Cho người chuẩn bị kỹ càng, ngày mai đưa qua.”
“Ai đưa?” Phạm Bưu đầu bên kia ngay thẳng hỏi.
“Cậu nói xem?” Giang Dự Thành hỏi lại, ngữ khí có một chút âm trầm khó hiểu.
Ước chừng đầu óc của Phạm Bưu bị cái lạnh tháng ba đông cứng rồi, lập tức nói: “A a, em hiểu rồi, em đem qua. Tí nữa em thu dọn xong sẽ đưa qua.”
“….”
Giang Dự Thành nhéo nhéo ấn đường: “Tôi thấy cậu cũng cầu đến chỗ bác sĩ Trương đi kiểm tra não kỹ càng một lần.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, đưa điện thoại di động giao cho Phương Mạch Đông đang đứng ở phía sau.
Mới đi đến cửa phòng họp, đang muốn đẩy cửa đi vào, điện thoại lại vang lên một tiếng. Bước chân của Giang Dự Thành dừng lại, xoay người. Phương Mạch Đông ăn ý đưa điện thoại qua cho anh một lần nữa.
Tin nhắn này vừa vặn là của “tên làm phản” Giang Tiểu Sán gửi đến.
Thằng nhóc này ở trong nhà sa sút mấy ngày, bây giờ tinh thần phơi phới, lời nói đều lộ ra vẻ khoe khoang.
[Daddy, mẹ con tới đón con rồi, con muốn qua ở với mẹ mấy ngày, khi con về vẫn là con của ba. *Le lưỡi*]