Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Cửa hàng ý tưởng đầu tiên của Thành Lễ trên đường Tân Giang gần được khai trương. Buổi chiều, Giang Dự Thành cùng Phương Mạch Đông cùng mấy vị Quản lý cấp cao cùng nhau đi, tự mình đi đến hiện trường một chuyến.
 
Lúc trở về công ty, lúc đi ngang qua phòng Thư ký, Phương Mạch Đông bị một cô Thư ký nhỏ lén lút ngăn lại, thì thầm mấy câu gì đó trong tai.
 
“Bây giờ người đâu rồi?” Phương Mạch Đông thấp giọng hỏi.
 

 
Giang Dự Thành đi phía trước, bóng lưng nghiêm nghị.
 
Thư ký đang đi đối diện vội vàng gật đầu né qua một bên, thở cũng không dám thở mạnh.
 
Hôm nay Trình Ân Ân đến công ty, chuyện này căn bản nên nhanh chóng báo lại cho Giang Dự Thành mới đúng. Nhưng gần đây phòng Thư ký luôn duy trì ở mức áp suất rất thấp do đó không ai dám ‘ra trận’ nhận lấy rủi ro, nghĩ đến chuyện gọi điện thoại qua cho Phương Mạch Đông.
 
Tai của Giang Dự Thành rất thính nghe được chữ “Trình” từ trong miệng của cô Thư ký nhỏ, dừng bước chân, xoay khuôn mặt không chút biểu cảm qua.
 
Cô Thư ký nhỏ giật mình, vội lùi về sau.
 
Phương Mạch Đông gật gật đầu, nói với cô ấy: “Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.”
 
Cô Thư ký nhỏ giống như nhận được lệnh đặc xá, chạy nhanh như chớp.
 

 
Giang Dự Thành xoay người đi về phía văn phòng. Đào Khương người ngồi ngay trước vị trí cửa lập tức đứng thẳng dậy, quy củ cúi người, chờ Giang Dự Thành cùng với Phương Mạch Đông lần lượt đi vào văn phòng, nhìn thấy cửa đóng lại mới ngồi xuống. Chưa đầy một lát, cô Thư ký nhỏ đã vội vàng chạy tới.
 
“Làm gì vậy?” Đào Khương ngăn cô ta lại.
 
“Giang tổng cho gọi tôi.”
 
“Giang tổng gọi cô làm gì?” Đào Khương nghi ngờ, bên trong có dặn dò gì sẽ trực tiếp báo với cô, từ lúc nào đã gọi người khác không thông qua cô?
 
“Là chuyện của chị Vi và chị Trình chiều nay.”
 
Đào Khương nghiêm mặt lại: “Chuyện này tôi sẽ báo lại cho Giang tổng, cô chen vào làm gì?”
 
Cô hùng hổ dọa người, sắc mặt lúc này hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ cẩn thận chặt chẽ khi đứng trước cấp trên. Cô Thư ký nhỏ kia sau khi gia nhập Thành Lễ vẫn luôn đi theo Đoạn Vi. Đối với Đào Khương có mấy phần âm mưu nho nhỏ, cũng vì cô ta mà ra mặt bênh vực kẻ yếu không chỉ lần một lần hai.
 
“Cô vẫn luôn xem chị Vi là một cái đinh trong mắt, khẳng định là sẽ thêm mắm dặm muối. Cái Giang tổng muốn nghe là tình hình thực tế, không phải là lời nói từ một phía.”
 
“Nói giống như cô đang ở trong đó không bằng, cái gì cũng nghe được hết ấy. Làm sao cô biết được những gì cô nghe được chính là sự thật?”
 
Đào Khương thành công khiến cho cô Thư ký nhỏ sửng sốt, mấp máy môi nói: “Nhưng so ra vẫn tốt hơn cô. Tôi chỉ nói những gì tôi biết ngay cả một chữ cũng không thêm.”
 
Hai người vẫn đang tranh chấp, cánh cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra, Phương Mạch Đông đứng bên trong cánh cửa, sắc mặt không tốt nhìn hai người: “Cả hai người đều đi vào.”
 
Văn phòng Tổng giám đốc, Đào Khương cùng với cô Thư ký nhỏ đứng song song với nhau, hai tay để ra phía trước nắm chặt lấy, tư thế đứng phục tùng mà cung kính.
 
Giang Dự Thành ngồi đằng sau bàn làm việc, đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn qua: “Hai người đó nói cái gì?”
 
Cô Thư ký nhỏ lắc đầu.
 
Chuyện liên quan đến Trình Ân Ân, hai người vừa nghe nói đã lập tức đi đến phòng Nhân sự để nghe ngóng chân tướng, nhưng không thu được bất kỳ manh mối nào. Chỉ biết Trình Ân Ân đột nhiên đến, trong văn phòng không có phát sinh bất kỳ cãi vã kịch liệt nào. Lúc cô ấy rời đi sắc mặt cũng bình thường, Đoạn Vi cũng không lộ ra bất kỳ khác thường nào.
 
Bên ngoài văn phòng, Đào Khương tỏ ra ngang ngược, nhưng đến khi đứng trước mặt Giang Dự Thành chỉ có thể rụt đuôi, trả lời: “Hai người đóng cửa nói chuyện với nhau trong phòng nói chuyện gì đó. Những người khác không ai biết, nhưng chắc không phải là chuyện công việc, bằng không Quản lý Đoạn cũng sẽ không hé răng nửa chữ.”
 
Sắc mặt Giang Dự Thành không nhìn ra được vui mừng hay giận dữ, rút điếu thuốc ra, bật lửa, ném bật lửa lên bàn.
 
“Ra ngoài.”
 
Hai cô Thư ký đi ra khỏi cửa, không hẹn mà cùng nhau che ngực thở phào một cái. Đào Khương quay đầu nhìn cô Thư ký nhỏ một cái, giễu cợt: “Đừng trông chờ vào Đoạn Vi. Lần này cô ta đắc tội với chị Trình, cô cho rằng còn có người có thể giữ cô ta lại sao?”
 
“Giang tổng không phải là người không phân biệt trắng đen phải trái. Anh ấy nhất định sẽ công tư phân minh.”
 
Trong văn phòng, Phương Mạch Đông hỏi: “Có muốn gọi Đoạn Vi lên hỏi một chút không?”
 
Giang Dự Thành chậm rãi hút thuốc, không có chút phản ứng nào.
 
Đang lúc Phương Mạch Đông từ bỏ, muốn quay người ra ngoài, nghe được tiếng nói của anh truyền ra từ trong lớp làn khói mỏng manh.
 
“Cuộc họp sáng mai của Hội đồng Quản trị,” Giang Dự Thành dập tắt điếu thuốc, nói ra từng chữ một, giọng nói thanh lãnh, “Thông báo Cổ đông Trình sẽ tới tham dự.”
 
*
 
Sáng sớm Trình Ân Ân đưa Giang Tiểu Sán đi học, sau đó lại hẹn gặp một người bạn làm biên tập. Ngồi trong quán, vừa uống cà phê vừa bàn chuyện chính, nhân tiện mua cho Giang Tiểu Sán một cái cốc mới ra phiên bản giới hạn.
 
Làm xong những chuyện này mới lái xe đi Thành Lễ, vừa vặn đúng lúc tham dự cuộc họp của Hội đồng quản trị lúc 10 giờ.
 
Phương Mạch Đông chờ dưới lầu, Trình Ân Ân xuống xe, nhìn anh nhàn nhạt gật đầu chào, giống như một cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành nhưng trong chớp mắt đã thành thục.
 
Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi đã khôi phục trí nhớ, trong thang máy, Phương Mạch Đông hỏi: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”
 
“Rất tốt, cảm ơn.” Trình Ân Ân nói.
 
Cô là người cuối cùng đi vào phòng họp, nhận lấy ánh mắt đầy với những hàm nghĩa khác nhau của chư vị với tư thái bình thản.
 
Ngoại trừ cô cùng Giang Dự Thành, những người ngồi ở đây đều có tuổi với bối phận là chú bác. Chút giáo dưỡng cùng lễ nghi được chôn ở bên trong người, Trình Ân Ân khéo léo lần lượt chào từng người mới ngồi xuống.
 
Giang Dự Thành ngồi ở ghế chủ vị, bắt đầu từ khi cô bước vào cửa ánh mắt vẫn rơi trên người cô.
 
Trước mặt người ngoài, Trình Ân Ân nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Giang tổng.”
 
Giang Dự Thành tao nhã lễ phép gật đầu, đáp lời: “Cổ đông Trình.”
 
Trước kia, khi hai người còn dính nhau, những trường hợp chính thức như vậy vẫn dùng cách gọi nghiêm trang như vậy. Lúc đó là tình thú, còn bây giờ lại là xa cách.
 
Một đám lão gia hỏa ngồi đây đều là cáo già trong số đám cáo già. Chuyện hai người ly hôn truyền ra ngoài đã sớm gây ra xôn xao, lúc này trong lòng liền hiểu đã xong rồi.
 
Những chuyện liên quan đến công ty, Trình Ân Ân không có quản lý. Cô không hiểu gì về kinh doanh, cũng không hiểu lập trình cùng AI. Những năm này đi theo Giang Dự Thành cũng học được một ít da lông, nhưng chỉ giới hạn ở mức tham gia họp hành có thể hiểu, chứ bản thân mình thì không phát biểu được gì.
 
Cô là nữ duy nhất trong Hội đồng quản trị, tuổi lại trẻ, chưa đến mười tám tuổi đã thừa kế tài sản lớn do Trình Lễ Dương để lại. Một cô gái nhỏ ngay cả cao trung còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa cái gì cũng không hiểu, đám lão già này vẫn luôn không để cô vào trong mắt. Trước đây vì nể nang thể diện của Giang Dự Thành nên đành phải kiềm chế lại.
 
Cuộc họp lần này bàn luận về hạng mục cửa hàng ý tưởng, Trình Ân Ân có chút ấn tượng. Trước khi cô xảy ra chuyện, Giang Dự Thành đã đề cập qua ý tưởng này, không ngờ đến hôm nay đã hoàn thành rồi.
 
“Khái niệm cửa hàng ý tưởng liên quan đến sự thành công của sự chuyển đổi hình thức marketing của chúng ta. Phát súng đầu tiên nhất định phải khai hỏa, không thể qua loa.” Thạch đổng, một vị tiếng nói rất có trọng lượng lên tiếng, “Hai người tuyển cho vị trí Cửa hàng trưởng tôi đều không hài lòng. Năng lực về mặt kinh doanh là một phương diện, nhưng phương diện thể hiện giá trị của công ty Thành Lễ cũng rất quan trọng mà điểm này hai người kia vẫn còn kém một chút.”
 
“Cổ đông Thạch có đề cử ai sao?” Một người khác hỏi.
 
Cổ đông Thạch thả tài liệu trong tay xuống, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng rơi trên khuôn mặt của Giang Dự Thành.
 
“Tôi cảm thấy Đoạn Vi phòng Nhân sự rất thích hợp. Trước kia cô ấy là Thư ký của CEO chúng ta. Đối với tất cả các khía cạnh hoạt động của Thành Lễ cô ấy đều biết rõ mười phần. Hơn nữa năng lực thì ai cũng biết rõ như ban ngày. Người tôi cũng đã biết qua, tính tình rất ổn, tôi rất xem trọng cô ấy.”
 
“Tôi đã gặp qua Thư ký Đoạn, là một sự lựa chọn không tồi.”
 
“….”
 
Trong phòng họp đang líu ríu thảo luận, duy chỉ có chủ vị Giang Dự Thành cùng với Trình Ân Ân là không nói gì.
 
Quyền lợi cổ đông trong tay của hai người họ rất có trọng lượng, những quyết định quan trọng nhất định phải có sự đồng ý của hai người.
 
Thấy hai người vẫn chậm chạp không biểu lộ bất kỳ thái độ gì, Cổ đông Thạch có chút không vui, gõ gõ bàn, nhìn Trình Ân Ân: “Cổ đông Trình, nghe nói Đoạn Vi là người mà cô cất nhắc, đề nghị của tôi cô thấy thế nào?”
 
Bị điểm danh Trình Ân Ân rất có lễ phép chuyển hướng hỏi Cổ đông Thạch: “Mọi người có thể không cần cân nhắc cô ta.”
 
Cổ đông Thạch đổng nhíu mày lại: “Vì sao chứ?”
 
“Vì tôi muốn sa thải cô ta.” Trình Ân Ân nói.
 
Không khí yên tĩnh.
 
Giang Dự Thành nãy giờ vẫn một mức buông thõng đôi mắt xem tư liệu, lúc này giương mắt lên, nhìn về phía Trình Ân Ân.
 
“Nguyên nhân?” Ước chừng là bị làm mất mặt trước mặt mọi người, sắc mặt Cổ đông Thạch trầm xuống.
 
Trình Ân Ân nghĩ nghĩ hỏi: “Tôi muốn sa thải cô ta, còn cần nguyên nhân hay sao?”
 
“Đương nhiên!” Cổ đông Thạch trừng mắt, “Một nhân viên có năng lực cùng tiền đồ tốt như vậy. cô không có bất kỳ lý do gì mà sa thải, như vậy không phải là độc đoán lắm sao?”
 
“Nhưng mà lúc tôi đề cử cô ta, các người cũng đâu có hỏi tôi nguyên nhân. Vì sao lúc tôi để cô ta đi thì lại cần nguyên nhân?”
 
Nếu đổi lại là Trình Ân Ân lúc 17 tuổi, trước mắt mọi người bị hỏi khó một câu không chừng sẽ gấp đến mức khóc lên. Trình Ân Ân trải qua mười năm rèn luyện và trưởng thành, đã học được cách ứng phó.
 
“Cô! Cô muốn sa thải một người nhân viên, đương nhiên là cần có lý do chính đáng.” Cổ đông Thạch thật sự bị một người thế hệ sau chọc giận, chỉ về phía cô, “Hôm nay lúc tôi đến đã nghe được cô đã kết oán cùng với cô ấy, xem ra lời đồn đại này là thật. Tốt xấu gì thì cô cũng là cổ đông của Thành Lễ, đi theo Dự Thành học cũng đã nhiều năm như vậy, đến cùng học được cái gì…”
 
“Cổ đông Thạch.” Giang Dự Thành lên tiếng, đôi mắt không dậy nổi gợn sóng liếc qua một cái, cắt ngang lời nói ngày càng cao giọng của ông ta.
 
Cái vị Cổ đông Thạch này mắng chửi người khác rất ghê gớm, danh tiếng xấu đã truyền ra bên ngoài.
 
Cổ đông Thạch giấu một đống chữ ở yết hầu, bất đắc dĩ thu hồi lại hơn nửa khí thế, liếc mắt nhìn anh, quăng cây bút trong tay lên bàn.
 
“Quản lý công ty không phải là quản gia. Có ý kiến với người nào liền lấy chuyện công báo tư thù, sa thải nhân viên là một chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến sự gắn kết của công ty lại là chuyện lớn.”
 
Trình Ân Ân ngồi yên ở đó nhìn ông ta, cũng không mở miệng, giống như một đứa nhỏ vô tội bị người lớn trách cứ, làm cho những người khác đang nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.
 
“Cổ đông Thạch, có chuyện gì từ từ nói.” Có người mở miệng khuyên.
 
“Vì sao tôi phải từ từ nói cơ chứ? Nhiều năm như vậy cô ta đã có cống hiến gì cho công ty? Một nhân viên có lợi cho sự phát triển của công ty như vậy mà chỉ vì một ân oán cá nhân liền bị sa thải. Cô ta không có cái quyền tùy hứng làm bậy này!”
 
“Vậy tôi có cái quyền đó không?” Giọng nói của Giang Dự Thành cực kỳ lạnh nhạt.
 
Cổ đông Thạch nghe được ý lạnh trong lời nói của anh, mất mặt không nói gì. Tình huống này, những người khác cũng không tiện xen vào.
 
Im lặng giằng co đủ thời gian, Giang Dự Thành mở miệng lần nữa: “Thư ký của tôi, cái quyền lợi này tôi vẫn có.”
 
Trình Ân Ân vẫn duy trì tư thế của một học sinh ngoan ngoãn, chỉ là ánh mắt vốn đang để chỗ Cổ đông Thạch đã chuyển dời lên người anh.
 
Giang Dự Thành nhìn về phía cô, giọng nói vẫn lạnh, giống như không có khác biệt gì so với Cổ đông Thạch, vậy mà vẫn có được chút xíu mềm mại, ước chừng chỉ có Trình Ân Ân có thể cảm nhận được.
 
“Kể từ ngày mai cô sẽ không thấy mặt cô ta nữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui