Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Lúc Đoạn Vi đến phòng Thư ký, so với bình thường, không khí ở đây có phần không đúng lắm. Mỗi một người trong nhóm Thư ký cắm cúi làm việc của mình, không một ai nói chuyện có vẻ là quá mức yên tĩnh. Nhìn thấy cô cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
 
Cô không đi vào, trực tiếp đi đến văn phòng Tổng giám đốc. Người ngồi ngay vị trí trước cửa cũng không phải là Đào Khương.
 
“Quản lý Đoàn.”
 

 
Đối phương đứng dậy, cô ấy mặc một bộ trang phục quy củ, mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, là người sống tách biệt nhất trong phòng Thư ký vì quá cứng nhắc, không hề biết cái gì gọi là linh hoạt, “co dãn”. Ngày thường là người không lộ tài năng an phận thủ thường nhất, bây giờ lại đảm nhận vị trí Trưởng phòng Thư ký.
 
“Tiểu (*)…” Đoạn Vi kịp thời đổi giọng, “Thư ký Đường. Vì sao cô lại ở chỗ này, Đào Khương đâu?”
 
(*) Ở đây Đoạn Vi đang muốn gọi tên thân mật của thư ký Đường.
 
“Chị Đào không còn ở phòng Thư ký nữa.”
 
Cũng bị sa thải sao? Đoạn Vi bất động thanh sắc: “Vậy Tiểu Lôi đâu?”
 
Tiểu Lôi là người cô tự tay dẫn dắt, theo lý thuyết, Đào Khương không có mặt phải là Tiểu Lôi đảm nhận vị trí này mới đúng. Mặc dù cô ấy làm việc vẫn chưa đủ lưu loát, nhưng trong thời gian ngắn phòng Thư ký có hai người liền rời đi, không có người nào thích hợp hơn.
 
“Tiểu Lôi cũng rời đi cùng lúc.”
 

 
Hôm qua hai người phát sinh tranh cãi ở văn phòng, chạng vạng tối bị bộ phận Nhân sự thông báo cả hai người đều bị cách chức.
 
Đây là chuyện của phòng Thư ký, bởi vì có vết xe đổ của hai người, những người khác không dám nghị luận, ngay cả nửa tiếng gió cũng không dám truyền đi.
 
Đoạn Vi dĩ nhiên là không biết rõ tình hình, nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
 
“Không biết.” Thư ký Đường đáp, thần sắc cùng âm điệu ngay ngắn.
 
Đoạn Vi hiểu rõ cá tính của cô ấy, những gì không muốn nói hay không thể nói liền dùng hai chữ này ra để chặn người khác.
 
“Giang tổng đâu?” Cô ta hỏi.
 
“Giang tổng đang họp.”
 
Hôm nay có cuộc họp của Hội đồng quản trị, Đoạn Vi cũng biết, trầm ngâm một lát hỏi: “Chị Trình cũng đến sao?”
 
Thư ký Đường: “Không biết.”
 
Hỏi không ra được một câu hữu dụng, Đoạn Vi cũng không lãng phí thời gian nữa, quay người rời đi.
 
*
 
Chuyện trọng yếu nhất của Hội đồng quản trị đã bị Trình Ân Ân phá hư. Trước mặt mọi người, Cổ đông Thạch bị hạ thấp mặt mũi, đối với hai người được chọn càng thêm không hài lòng. Chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại, đợi thêm một thời gian nữa cấp dưới lại một lần nữa trình lên nhân sự phù hợp.
 
Phần sau cuộc họp Trình Ân Ân không nói gì thêm. Cô đi họp vẫn luôn là như vậy, không đưa ra được ý kiến mang tính đóng góp cũng không hề đưa ra ý kiến phản đối, dù sao thì tất cả quyết sách đều nghe theo Giang Dự Thành là được.
 
Cuộc họp vừa kết thúc, những người khác vẫn còn ngồi không hề nhúc nhích. Những lần trước Trình Ân Ân đều chờ trưởng bối đi trước lần này cô là người đầu tiên đứng lên, khom người chào các vị kia một cách lịch sự nói: “Tôi đi trước.”
 
Sau đó giữa một sự im lặng, thần sắc tự nhiên đi ra cửa, kéo cửa kính của phòng họp.
 
Cổ đông Thạch hừ một tiếng, châm chọc khiêu khích: “Dốt đặc cán mai mà còn muốn khoa tay múa chân. Dự Thành, đối với sự nghiệp của cậu, con đàn bà này không có chút trợ giúp nào, chỉ có cản trở.”
 
Có người ho một tiếng ám chỉ, đáng tiếc Cổ đông Thạch không hề có ý lĩnh ngộ, tiếp tục nói: “Cậu ly hôn với cô ta là đúng.”
 
Giang Dự Thành không nhanh không chậm khép lại tư liệu trong tay, lưng tựa vào ghế, nâng lên đôi mắt mang theo một tia lạnh lẽo.
 
“Trước mặt tôi mà chú nói những cái này, không thích hợp.”
 
“Có cái gì không thích hợp chứ, không lẽ tôi nói không đúng hay sao?” Cổ đông Thạch nhìn về phía mọi người tìm kiếm sự tán đồng, nhưng không ai đón lấy, ai nấy đều có ý lảng tránh.
 
Giang Dự Thành đặt bìa tài liệu lên bàn họp.
 
“Bốp----“ Không nặng không nhẹ một tiếng.
 
Cổ đông Thạch quay đầu.
 
Giang Dự Thành đứng dậy, cài lại nút âu phục, không hề nhìn đến thần sắc đặc sắc đa dạng trên mặt của những người còn lại.
 
“Vẫn chưa ly hôn, cô ấy vẫn là vợ tôi.”
 
*
 
Trình Ân Ân đi ra từ phòng họp, đi nhanh như gió giống như sợ bị ai đó đuổi theo.
 
Quay lưng nhìn về phía sau một cái, vậy mà không có ai.
 
Bước chân như chạy trốn của cô không nhịn được mà ngừng lại một giây, sau đó đi chậm lại, đi đến thang máy giữa.
 
Không đi thang máy VIP vì tỷ lệ đụng phải Giang Dự Thành quá cao. Nhưng mà thang máy của nhân viên này vừa vặn không có người, Trình Ân Ân bước vào, nhấn nút thang lầu.
 
Cô cho là Giang Dự Thành sẽ đuổi theo cho nên mới gấp gáp chạy trốn như vậy. Bây giờ lại có vẻ như bản thân mình tự mình đa tình, hơn nữa còn rất ngu ngốc.
 
Cô không biết mình còn có thể nói gì với anh, những gì nên nói hay không nên nói, lúc ly hôn đều nói qua hết rồi. Nhưng những lời nói kia thực sự cực kỳ làm tổn thương người khác, cô cũng đã dùng để công kích anh, lúc ấy thực sự huyên náo rất khó coi.
 
Trong khoảng thời gian hơn sáu tháng, anh dùng tâm tình gì để nhìn bản thân cô đây?
 
Chỉ cần nghĩ đến cái này thôi, cô đã thấy trong lòng mình chua xót đến mức không còn muốn sống nữa.
 
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, thang máy vẫn chưa tới, ngẩng đầu nhìn lên vậy mà vẫn dừng lại ở tầng 21.
 
Trình Ân Ân cho là mình quên nhấn tầng lâu, nhưng khi cúi đầu nhìn lên phát hiện rõ ràng là số 1 rõ ràng đã sáng lên.
 
Thang máy trục trặc sao?
 
Cô đưa tay muốn nhấn nút dùng trong trường hợp khẩn cấp. Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Giang Dự Thành xuất hiện bên ngoài cửa.
 
“…..”
 
Trình Ân Ân sững sờ một chút, lúc kịp phản ứng đã nhấn nút đóng cửa.
 
Nhưng không hề có chút phản ứng nào.
 
Giang Dự Thành nhìn cô một cái làm như không có việc gì đi tới, đứng bên cạnh cô, cách một bước, duy trì khoảng cách không gần không xa.
 
Cửa thang máy ước chừng là phản ứng chậm chạp, lúc này mới khép lại.
 
Bên trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại bọn họ, Trình Ân Ân nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, nhưng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh như cũ.
 
Không khí vẫn luôn im lặng.
 
“Vẫn chưa trốn đủ sao?” Giọng nói của Giang Dự Thành vang lên bên cạnh.
 
Thang máy vẫn bất động, dừng lại ở tầng 21. Trình Ân Ân nhấn cái nút bấm mấy lần liên tục, thậm chí nhấn nút của mấy tầng lầu khác nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.
 
“Không hiểu Giang tổng đang nói cái gì.”
 
“Vậy nhìn anh đi.” Giang Dự Thành nói.
 
Trình Ân Ân liền quay đầu sang nhìn anh một cách vô thức, vừa vặn đối đầu với ánh mắt anh. Muốn tránh đi theo phản xạ nhưng Giang Dự Thành lại không cho cô cơ hội, anh nắm cằm cô, bước về phía cô thêm hai bước, đẩy cô vào góc của thang máy, đối mặt nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
 
“Không tránh anh sao?”
 
Phía sau lưng của Trình Ân Ân dường như dán sát vào tường, muốn tránh ra nhưng không thành công. Trên tay Giang Dự Thành dùng sức, gắt gao bóp lấy cô.
 
“Anh buông ra.” Trình Ân Ân tức giận thấp giọng mắng, vừa lấy hai bàn tay lay lay cánh tay phải của anh.
 
Giang Dự Thành nới lỏng tay, cô thuận lợi đẩy anh ra. Nhưng cô chưa kịp rời khỏi không gian giữa vách tường và người anh, Giang Dự Thành đã nắm lấy hai cổ tay của cô kéo ra sau lưng, thuận thế kéo eo cô về phía trước, ôm cô vào trong ngực.
 
Tay trái của anh nâng gáy cô lên, ép cô ngẩng đầu lên, sau đó gắt gao đè cô vào vách thang máy, hôn xuống.
 
“Ưm!”
 
Cái tư thế giam cầm này ngay cả một chút chỗ trống nhỏ nhoi Trình Ân Ân cũng không có để mà né tránh. Hàm răng vì không chút phòng bị bị anh tùy tiện mở ra. Nếu nói là hôn, không bằng nói là cướp đoạt cùng với trừng phạt thì đúng hơn, nụ hôn này mang theo sự xúc động đã kiềm chế hồi lâu, thậm chí là giận dữ.
 
Trình Ân Ân muốn dùng chân đá anh, nhưng bị áp chế rất chặt, cơ bản không hề có chút không gian để phát huy, bên trong không gian nhỏ hẹp chỉ có thể dùng bắp chân mà đẩy anh.
 
Uốn qua uốn lại cọ qua cọ lại, vài lần đã thấy hô hấp của anh nặng nề một chút. Giang Dự Thành cường ngạnh đưa đầu gối tách hai chân cô ra, không chút khe hở mà đẩy cái nơi đã có phản ứng.
 
“….” Trình Ân Ân lập tức thành thật.
 
Chờ đến khi Giang Dự Thành rốt cuộc cũng đã hôn đủ, thoáng buông ra kiềm chế với cô. Trình Ân Ân tức giận, khuôn mặt đỏ bừng xoay qua một bên, hơi thở còn chưa hồi phục, ngực vẫn còn phập phồng.
 
Dục hỏa của đàn ông nào dễ dàng nguội xuống như vậy, thân thể của Giang Dự Thành vẫn còn dán vào người cô, hô hấp nóng bỏng, phun trên cổ cô nóng nóng ẩm ẩm.
 
Trình Ân Ân cảm thấy chỗ da kia tê dại đến mức không còn cảm giác, nhưng đến khi anh cúi xuống hôn lên vành tai cô mới phát hiện vẫn còn cảm giác. Cảm giác tê dại theo sống lưng lan tràn xuống dưới, trên cánh tay cô nổi lên một lớp da gà.
 
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chúng ta đã ly hôn, anh đừng có quá đáng.” Cô kìm nén rung động trong giọng nói lên tiếng.
 
Giang Dự Thành ngẩng đầu: “Ly hôn sao? Em nghĩ lại một chút đi.”
 
Trình Ân Ân ngơ ngác một chút, mới nhớ, bọn họ đã ký xong đơn ly hôn nhưng vẫn chưa nhận được giấy ly hôn.
 
Khi đó cả người cô đều ở bờ vực sụp đổ, anh đồng ý ly hôn, ký xong đơn ly hôn cũng đưa qua. Trong lòng cô chính là đã kết thúc rồi.
 
“Ký đơn xong chính là đã ly hôn.” Giọng nói của cô hạ xuống một chút, buồn buồn nói.
 
“Ngày nào chưa hoàn thành thủ tục, coi như chưa ly hôn.” Giang Dự Thành nói.
 
“Anh…” Cho tới bây giờ anh chưa hề đùa giỡn lưu manh, Trình Ân có chút tức giận, cũng không biết nên mắng anh như thế nào.
 
Rốt cuộc thì lời đó cũng có lý.
 
Cô cúi đầu không nhìn anh, sườn mặt đang kìm nén sự bực bội.
 
“Vì sao lại muốn sa thải Đoạn Vi?” Giang Dự Thành hỏi.
 
Trình Ân Ân không được vui: “Tôi cũng phải cho anh một lý do hay sao?”
 
Giang Dự Thành không đáp lại lời nói hờn dỗi của cô, tiếp tục nói: “Hôm đó trong phòng làm việc của cô ta, em đã nói gì với cô ta?”
 
Trình Ân Ân nhẹ giọng hừ, “Anh có thể trực tiếp hỏi cô ta. Thư ký tốt của anh, khẳng định là sẽ biết gì nói nấy.”
 
“Lời nói của cô ta không quan trọng,” Lời nói từ một phía cũng được, thêm mắm dặm muối cũng được. Cái Giang Dự Thành quan tâm chính là chuyện của bản thân mà Đoạn Vi đã chọc giận gì cô.
 
“Anh chỉ nghe lời em nói.”
 
Ước chừng lời này đã vỗ đúng vào mông ngựa, trầm mặc vài giây , Trình Ân Ân mới mở miệng.
 
“Cô ta gửi cho tôi một email.” Cô hít thở sâu một chút, ổn định lại cảm xúc.
 
“Là bản scan giấy chứng tử của anh tôi.”
 
Lông mày của Giang Dự Thành nhăn lại nhỏ đến mức không thể phát hiện, trong mắt có chút ý lạnh hiện lên.
 
Trình Ân Ân không hề nhìn thấy. Đoạn Vi để cho cô biết được chân tướng, nhưng tâm tư tồn tại đằng sau đó không đáng để cảm kích.
 
“Những chuyện khác anh hỏi cô ta đi, là cô ta làm, nhất định là biết nhiều hơn tôi.”
 
“Được.”
 
Một khi không khí an tĩnh lại, mập mờ tăng lên theo cấp số nhân.
 
Trình Ân Ân đã thử bước ra, lần này đã thành công đi ra, nhưng Giang Dự Thành rất tự nhiên mà ôm lấy eo cô.
 
Trình Ân Ân vất vả lắm mới giải phóng được hai cánh tay không có chỗ đặt để, đẩy đẩy vai anh, nhưng không hề động đậy.
 
“Anh buông tôi ra.” Cô nhìn chằm chằm anh nói.
 
Giang Dự Thành giống như không hề nghe thấy, nhìn chằm chằm lỗ tai cô.
 
Vừa rồi trong phòng họp anh đã nhìn rất nhiều lần. Hoa tai rất tinh xảo, làm thành hình dạng một vòng hoa, khảm kim cương nho nhỏ lấp lánh.
 
“Vì sao lại cắt tóc?”
 
Anh rất thích mái tóc của cô.
 
Lúc cô mới học nấu cơm, thường sẽ làm cho bàn tay mình bị thương, anh nói cô không cần làm nhưng cô lại không chịu. Thời gian đó, Giang Dự Thành thường xuyên giúp cô gội đầu, chất tóc của cô rất mềm, nắm trong tay xúc cảm thật là mượt mà.
 
Trình Ân Ân thở phì phì nói: “À, gần đây lúc đang tra tư liệu thấy phụ nữ thời cổ đại nếu như chồng chết sẽ phải cắt tóc.”
 
“….”
 
Cô đang tức giận nên mở miệng nói linh tinh, không ngờ Giang Dự Thành lại cho là thật, chậm rãi buông cô ra: “Em hận anh như vậy?”
 
Trình Ân Ân không nói gì.
 
Giang Dự Thành đưa tay nhấn nút dùng trong trường hợp khẩn cấp, bên trong là tạp âm mỏng manh, truyền đến giọng nói từ phòng an ninh: “Giang tổng.”
 
Giang Dự Thành sửa sang vạt áo: “Mở cửa.”
 
Cửa thang máy vừa rồi không chịu nghe sai khiến giờ đây lại theo tiếng mà mở ra.
 
Trình Ân Ân: “….”
 
Trách sao mà thang máy cho đến bây giờ vẫn không nhúc nhích, trục trặc cái quỷ gì chứ, rõ ràng là anh giở trò quỷ.
 
Anh bước ra ngoài, Trình Ân Ân gọi anh lại, đôi mắt không nhìn anh mà nhìn chằm chằm con số trên thang máy.
 
“Khi nào anh có thời gian, chúng ta đến Cục Dân chính.”
 
“Khi nào tóc em dài trở lại lúc đó anh có thời gian.”
 
Trình Ân Ân nhíu mày lại, Giang Dự Thành nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, ngữ điệu không mặn không nhạt, “Anh chết rồi, không phục sinh thì làm sao đi xử lý thủ tục được?”
 
“….”
 
Anh nói xong nhanh chân đi ra, Trình Ân Ân nhấn nút đóng cửa lại như đang trút giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui