Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Đọc đi đọc lại lá thư rất nhiều lần, giống như nghe được giọng nói của anh trai.
 
Trình Ân Ân cuối cùng cũng phát hiện, kể từ sau khi anh trai cô mất, bản thân cô chưa từng cảm nhận được cảm giác an tâm như vậy.
 
Giang Dự Thành đối với cô rất tốt, rất tốt, nhưng cảm giác không giống như vậy.
 

 
Không có anh trai, cô cũng không có được mái nhà.
 
Cô đã từng xem Giang Dự Thành như một cọng rơm cuối cùng, dùng hết thảy để ‘tóm lấy’ anh, coi anh như trụ cột để dựa vào, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào thay thế được anh trai.
 
Cô vẫn luôn vì sự qua đời đột ngột chưa kịp từ biệt của anh trai mà canh cánh trong lòng. Nhưng hôm nay mới hiểu được, thật ra anh trai cô đã dự cảm được thời điểm chuyện không may xảy ra, đã thực sự nói lời từ biệt với thế giới này.
 
Anh không hề từ giã cô bởi vì trong khoảnh khắc cuối cùng, anh vẫn luyến tiếc cô như cũ.
 
Đây không phải là tiếc nuối, cô không cần cảm thấy nuối tiếc mà đây là ràng buộc giữa hai anh em, vĩnh viễn không thể biến mất.
 
Phải dũng cảm, phải tự lập, phải sống thật tốt.
 
Trình Ân Ân hết lần này đến lần khác lẩm nhẩm câu nói kia, nước mắt như vỡ đê không ngừng trào ra, nhưng trong lòng cô đầy ấm áp.
 

 
Cô xếp lại bức thư, cẩn thận cất vào, lúc đi vào phòng vệ sinh nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của bản thân từ trong gương. Cô cầm khăn nóng đắp lên một lúc, đôi mắt đã đỡ sưng được một chút nhưng lại rất dễ nhìn ra được.
 
Từ tối hôm qua đến giờ, khóc quá nhiều, cảm xúc lên xuống luôn thể hiện trên mặt sinh lý, sắc mặt cô kém giống như đang mắc phải bệnh nan y nhưng trong đôi mắt lại có ánh sáng.
 
Cô trở về phòng tìm một cái kính râm, mặc áo khoác, lúc đổi giày ở cửa mới nhìn thấy một chùm chìa khóa đặt trong hộc tủ. Là do Giang Dự Thành để lại.
 
Cô nhìn một hồi, cầm chìa khóa lên, treo trên đầu hương móc nối bằng đồng. Sau đó đeo kính râm, mở cửa đi ra ngoài.
 
Trình Ân Ân không có liên lạc lại trước với Giang Dự Thành, thời gian cô đến Thành Lễ không khéo vừa lúc Giang Dự Thành mặc áo khoác chuẩn bị đi họp. Phương Mạch Đông đứng ở một bên nhìn thấy cô rất gật đầu chào hỏi theo thói quen.
 
Giang Dự Thành cùng cô đã quen biết nhau bao lâu thì Phương Mạch Đông cũng quen biết cô bấy nhiêu lâu. Trước kia, khi cô còn nhỏ, kết hôn với Giang Dự Thành, sau đó còn khéo léo gọi anh một tiếng “Anh Mạch Đông”, sau đó trở thành “Mạch Đông”, hai người đều là những người bạn lâu năm.
 
Giang Dự Thành không hề lên tiếng, chỉ là im lặng không tiếng động nhìn cô. Đôi mắt của Trình Ân Ân giấu sau đôi kính mát, nói chuyện với Phương Mạch Đông vài câu, nhìn sang anh: “Em có lời muốn nói với anh.”
 
Phương Mạch đông thức thời hỏi thăm: “Cuộc họp tiếp theo có cần đổi thời gian không?”
 
“Mười phút là được rồi.” Trình Ân Ân nói.
 
Giang Dự Thành thu lại tầm mắt: “Dời lại 30 phút.”
 
Phương Mạch Đông cũng không hỏi thêm chữ nào, trả lời “Được” một tiếng, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, để hai người lại với nhau.
 
Giang Dự Thành đi đến phòng tiếp khách, ngồi xuống ghế salon, Trình Ân Ân vẫn như xưa ngồi đối diện anh. Trong phòng làm việc, áp suất không khí có chút thấp, cô tháo kính mát xuống.
 
Muốn xin lỗi anh, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.
 
Trên đường đến đây cô vẫn luôn có suy nghĩ, đến cùng là phải nói như thế nào mới có thể rút lại những lời làm tổn thương người khác lúc trước. Lúc này mới nhớ lại chuyện cũ mà Trình Lễ Dương đã dạy cô.
 
Có một cậu bé xấu tính, cha cậu bé nói với cậu mỗi lần tức giận có thể đóng một cây đinh trên một ván gỗ. Ngày đầu tiên, cậu đóng mấy chục cây định về sau ngày càng ít. Sau đó cha cậu bé nói với cậu, nếu như có một ngày không hề tức giận có thể nhổ ra một cây định. Cuối cùng cậu bé kia rút hết tất cả những cây đinh kia ra, nhưng trên ván gỗ vĩnh viễn sẽ lưu lại tổn thương.
 
Những chuyện tổn thương người khác như một cây định, cho dù sau này có nhổ bỏ nhưng vẫn để lại sẹo trong lòng.
 
Trình Ân Ân 17 tuổi cho dù nhạy cảm nhát gan, nhưng hiểu chuyện ngoan ngoãn, sẽ thông cảm cho người khác. Nhưng mà nhớ lại mấy năm gần đâu, vậy mà lại không bất tri bất giác trở thành cậu bé xấu tính kia.
 
“Xin lỗi.” Không gian yên tĩnh, Trình Ân Ân bỗng nhiên nói.
 
Giang Dự Thành ngồi dậy, lấy từ trong hộc tủ bên trong ra một gói thuốc, rút ra một điếu châm lửa. Anh rít một hơi, cầm điếu thuốc tay gác lên thành ghế, ném gói thuốc lại vào trong ngăn tủ.
 
“Vì sao lại xin lỗi?”
 
Trình Ân Ân cầm kính mát để tay trên đùi.
 
“Vì những lời em nói trước đó.”
 
“Lời nào?” Giang Dự Thành ra vẻ không biết.
 
Trình Ân Ân bắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng vài giây đồng hồ, trả lời: “Những lời đó không hay ho gì, em không muốn nói thêm lần nữa.”
 
Giang Dự Thành hút thuốc, không hề lên tiếng.
 
Trình Ân Ân còn nói: “Em biết tâm lý của em có vấn đề. Quá mức ỷ lại anh, lại rất sợ bị anh bỏ rơi cho nên khi nghe Đoạn Vi nói một chút chuyện liền cảm thấy rất bối rối.”
 
Giang Dự Thành trầm mặc, một lát sau mới nói: “Cái này cũng không trách em được.”
 
Trong lĩnh vực Tâm lý học có một loại rối loạn nhân cách gọi là rối loạn nhân cách ranh giới, biểu hiện điển hình của người bị rối loạn nhân cách này chính là: Cực kỳ sợ hãi cô độc và bị người khác bỏ rơi, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Những khi đối mặt với sự chia ly, sẽ xuất hiện phản ứng căng thẳng nghiêm trọng. Trong trường hợp nghiêm trọng sẽ dẫn đến những rào cản đối với việc tự nhận dạng, thậm chí còn có những hành động tự phá hủy bản thân hoặc tự sát.
 
“Bước vào cuộc sống với dây rốn trong tay và lúc nào cũng tìm một nơi để kết nối (*)”, mô tả này nghe có vẻ kinh khung nhưng vừa vặn miêu tả một cách chính xác về chướng ngại của loại bệnh nhân này.
 
(*) Câu này có thể hiểu là cô đơn kể từ khi sinh ra, cuống rốn không ai cắt cũng không ai chăm sóc nên lúc nào cũng đi tìm một nơi thuộc về mình.
 
Tuổi thơ bị bỏ rơi hoặc trải qua thời gian khiếm khuyết sự yêu thương nghiêm trọng là nguồn gốc chủ yếu của rối loạn nhân cách ranh giới.
 
Tình trạng của Trình Ân Ân không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là thiếu cảm giác an toàn, ỷ lại vào người khác rất lớn.
 
Đoạn Vi chính là nhìn trúng điểm này, chỉ cần kích thích một chút ở những chỗ mẫn cảm nhất đã có thể thu được hiệu quả rất lớn.
 
Trình Ân Ân không biết những kiến thức tâm lý học này, chẳng qua là cô cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ mới có thể bị Đoạn Vi tìm thấy khe hở mà lợi dụng. Hạt giống của sự nghi ngờ đúng là do Đoạn Vi gieo xuống nhưng dinh dưỡng để phát triển hạt giống lại xuất phát ở bên trong lòng của cô.
 
“So với em, bên cạnh anh có nhiều cô gái ưu tú như vậy, em thì cái gì cũng không biết làm, cũng không xinh đẹp bằng các cô ấy… Vốn chính là em khăng khăng bám lấy anh.”
 
“Cái gì gọi là, khăng khăng bám lấy anh?” Giang Dự Thành nghiêng mắt khẽ nhíu mày, “Trong lòng em thực sự nghĩ quan hệ của chúng ta là như vậy?”
 
“Vốn chính là như vậy.” Trình Ân Ân nói.
 
Khoảng thời gian anh trai cô vừa qua đời, cô sụp đổ, khủng hoảng, cô độc. Một lần còn tuyệt thực, nếu không phải còn có Giang Dự Thành, trong lúc cô tuyệt vọng vẫn một mực lôi kéo cô, cô thật sự sẽ không chịu đựng nổi.
 
Là do cô chủ động cùng với Giang Dự Thành phát sinh quan hệ, cô vội vàng muốn cột anh vào bên người. Cuối cùng đúng là thành công nhưng mà khi quay đầu nhìn lại còn không phải là khăng khăng bám lấy anh ấy sao.
 
Cô chưa từng hỏi qua Giang Dự Thành, có đồng ý hay không.
 
“Lúc ấy là em khăng khăng muốn ngủ với anh.” Trình Ân Ân nhìn ngón tay mình, giọng nói có chút không rõ.
 
Khi đó bản thân nhanh chóng có cử chỉ điên rồ, không quan tâm. Cô gái nhỏ 18 tuổi chui vào trong chăn của một người đàn ông trưởng thành, một hai đòi ngủ với người ta, bây giờ nhớ đến cảm giác thật mất mặt.
 
“Cho nên, bây giờ hối hận?” Giọng nói của Giang Dự Thành giống như có chút âm trầm,
 
“Không có hối hận.” Trình Ân Ân nói, “Em sợ hãi phải sống đơn độc một mình, biến anh thành cọng cỏ cứu mạng, muốn cùng anh kết hôn là thật lòng.”
 
Giang Dự Thành liếc mắt nhìn thính tai phiếm hồng của cô.
 
Thật ra tóc cô cắt cũng rất đẹp, tóc rất mềm, dưới ánh nắng mặt trời lộ ra vẻ dịu dàng. Cái cổ mềm mịn trắng nõn, làm cho người ta có thể tưởng tượng được cảm giác khi sờ tay đến.
 
Giang Dự Thành chăm chú nhìn hồi lâu, lúc mở miệng tiếng nói trầm thấp dịu dàng: “Còn muốn ly hôn sao?”
 
Trình Ân Ân không chút do dự gật đầu.
 
“…” Sắc mặt vừa mới hòa hoãn lại một nửa đã cứng lại.
 
Lúc Trình Ân Ân ngước đầu lên chỉ thấy một nửa khuôn mặt kéo căng.
 
“Ban đầu là em ép buộc anh, anh trai của em nói, nếu như không phải là tình yêu thuần túy thì không thể cưỡng cầu.”
 
Đối với hình tượng “người đàn ông bị Bá Vương ngạnh thượng cung” của mình, Giang Dự Thành không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
 
Trình Ân Ân nói tiếp: “Mấy năm nay em sắp trở thành một người mà ngay cả bản thân em cũng không nhận ra.”
 
“Khẳng định là anh cảm thấy em thay đổi, ngày càng phiền phức, làm cho người ta chán ghét, đúng không?” Cô nói, “Cảm ơn anh, đã dễ dàng tha thứ cho em trong thời gian dài như vậy. Nhưng em không muốn trở thành một cây tầm gửi bám lấy cuộc sống của người khác như vậy. Em muốn dũng cảm một chút, không dựa vào bất cứ người nào, tự mình vui sống.”
 
Ánh mắt cô thành thật, đó là suy nghĩ chân thật nhất từ nội tâm cô, không giấu diếm một chút nào.
 
“Anh trai em, với em mà nói quan trọng như vậy?” Một hồi lâu, Giang Dự Thành nặng nề hỏi.
 
Trình Ân Ân nhìn về phía anh.
 
“Vậy anh thì sao?” Giang Dự Thành nhìn về phía cô, “Cậu ấy làm bạn với em 17 năm, anh cũng làm bạn với em 10 năm. Trong lòng em, anh không bằng một phần mười cậu ấy sao?”
 
“Hai người không giống.”
 
Anh, anh trai, thậm chí là Sán Bảo Nhi, vị trí của mỗi người trong lòng cô không giống nhau. Bọn họ đều là người làm bạn với cô trong một giai đoạn cuộc đời, cũng là người mà cô yêu nhất trên đời này.
 
Trình Ân Ân nhíu mày nhẹ.
 
Giang Dự Thành không nói gì, ánh mắt rơi trên mặt cô làm cho người ta nhìn không thấu. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay im ắng thiêu đốt.
 
Một hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng đã có động tác, giơ tay lên, nhẹ nhàng khảy tàn thuốc phía trên gạt tàn.
 
“Trước khi em đến tìm anh, đã suy nghĩ kỹ rồi?”
 
Trình Ân Ân nhìn chằm chằm tàn thuốc thật dài kia, khi rơi vào trong gạt tàn vẫn còn giữ nguyên hình dạng, nhưng yếu ớt chỉ động một cái đã vỡ tan.
 
“Nghĩ kỹ rồi.” Cô nói. “Em biết là xuất phát điểm của anh là vì tốt cho em, là anh trai nhờ anh làm như vậy, nên em không trách anh. Nhưng mặc kệ là vì cái gì, anh cũng đã lừa dối em nhiều năm như vậy, em không muốn được ‘bảo bọc’ như vậy.”
 
Giang Dự Thành không ngắt lời cô, cuối cùng rít một hơi thật sâu, dùng đầu ngón tay dụi tắt thuốc. Trình Ân Ân thấy hãi hùng khiếp vía, tay muốn nâng lên ngăn lại theo phản xạ, anh lại ném đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, lúc thu tay lại sắc mặt như thường.
 
“Chuyện này, anh rất xin lỗi.”
 
Trình Ân Ân không ngờ tới sẽ nghe được lời xin lỗi từ trong miệng anh, có chút kinh ngạc, trong lòng cũng có chút chua xót.
 
“Anh cũng có khổ tâm, không trách anh. Em cũng nên xin lỗi anh, lúc trước nghi ngờ anh như vậy. Anh trai em nói trả lại cổ phần cho anh, trước khi đến em đã liên lạc với bộ phận Pháp vụ, lúc nào cũng có thể làm thủ tục được.”
 
“Anh trai em để lại đồ cho em, em tự mình cầm đi.”
 
“Chúng ta…” Trình Ân Ân có chút khó mà mở miệng, hít sâu một hơi, “Chúng ta lúc nào đi làm thủ tục?”
 
“Để anh suy nghĩ một chút.” Cô đưa mắt nhìn về phía Giang Dự Thành, anh nói, “Ân Ân, em cũng nên cho anh chút thời gian.”
 
Ngữ khí của anh rất chậm, làm cho mũi Trình Ân Ân chua chua.
 
Cô gật gật đầu: “Được.”
 
Giang Dự Thành giơ cổ tay nhìn thời gian, lập tức đứng dậy, không tiếp tục nhiều lời với cô, mở cửa ra nhanh chóng rời đi.
 
Lúc Trình Ân Ân đi ra khỏi cao ốc, phát hiện thời tiết rất sáng sủa, gió mùa xuân nhè nhẹ phẩy hai gò má, thoải mái thư giãn.
 
Lúc lái xe về nhà cô đi vòng qua Thất Trung, chỗ này là trường học vì cô mà phục vụ, bây giờ người đã đi nhà để trống.
 
Làm sao có thể không cảm động được? Giang Dự Thành hao tốn nhiều tâm tư như vậy, vì cô mà tạo ra một cái tháp ngà hư ảo nhưng rất thật. Đó chính là ảo tưởng lừa mình dối người trốn tránh hiện thực cô tạo ra, anh đã làm cho cái ảo tưởng trở thành một hiện thực đắt đỏ dụng tâm và đầy thiện chí.
 
Cuộc sống ‘cao trung’ trong vòng nửa năm này đã đưa Trình Ân Ân 17 tuổi, người vốn đã bị thời gian để lại sau lưng quay về. Trình Ân Ân thấy mình được mình vào năm đó, một Trình Ân Ân 17 tuổi đơn thuần, ngây thơ, ước mơ tươi đẹp.
 
Khoảng thời gian vừa mới biết được sự thật anh trai đã tử vong, cô gần như sụp đổ, hy vọng có thể quay trở lại thời điểm 17 tuổi. Bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ, Trình Ân Ân 27 tuổi vẫn có thể có một khởi đầu mới tinh như thế.
 
Cuộc sống của Trình Ân Ân dần dần đi vào quỹ đạo.
 
Xem như là bệnh nghề nghiệp đi, chuyện mất trí nhớ lúc trước cũng không ảnh hưởng đến sáng tác của cô, trong lúc đó sinh ra linh cảm của một tiểu thuyết võ hiệp. Mua một cái laptop, trong lúc rảnh rỗi hoặc có linh cảm sáng tác liền viết một đoạn, mấy tháng đã hoàn thành một nửa truyện. Cô tiếp tục sáng tác, đăng thành truyện nhiều kỳ trên internet. Bên cạnh đó quay lại với việc học đã bỏ qua nửa tháng.
 
---- Cô muốn tham gia thi Đại học, lên Đại học.
 
*
 
Giang Tiểu Sán bước ra khỏi trường Tiểu học Quốc tế, hai bàn tay đút vào trong túi quần, cặp sách đeo ở vai trái, tư thế lười nhác lại có phần suy sụp, vừa đi vừa phiền muộn thở dài.
 
Cậu bé đi bên cạnh cậu liếc tới một cái.
 
Đồng phục của cậu bé được mặc thỏa đáng chính tề, nơ bướm nơi cổ áo vẫn còn đoan chính sau một ngày làm lễ rửa tội, tóc chải tỉ mỉ cẩn thận, tuổi còn nhỏ nhưng lại có được một loại khí chất trầm tĩnh khác hẳn với bạn bè đồng trang lứa. Khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đôi mắt to, lông mi dài, là một anh bạn nhỏ đẹp trai đến tinh xảo.
 
Lúc Giang Tiểu Sán thở dài lần thứ hai, anh bạn nhỏ đẹp trai nghiêm trang hỏi: “Cậu có tâm sự gì?”
 
Giang Tiểu Sán ưu buồn ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng tươi sáng.
 
Về mặt lý thuyết, cậu bé ủng hộ cha mẹ ly hôn. Nhưng về mặt tình cảm, đương nhiên là không chia xa vẫn là tốt nhất. Khoảng thời gian trước nhìn thấy Tiểu Ân Ân một lần nữa đâm đầu vào cái hố là cha cậu, cậu bé cảm thấy hai người này có hy vọng, ai biết được đã trở về lúc trước giải phóng, bây giờ bắt đầu chuẩn bị xử lý thủ tục.
 
Aizz, đồng chí lão Giang quả nhiên là già rồi, không còn dùng được.
 
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Giang Tiểu Sán bỗng nhiên nhìn bốn phía một lượt, sau đó đưa đầu tới, thấp giọng hỏi: “Kiều Tư Nam, lúc ba mẹ cậu ly hôn hợp lại như thế nào vậy, có kinh nghiệm có thể chia sẻ được không?”
 
Hai người bạn nhỏ là bạn cùng nhau lớn lên, chuyện ba mẹ Giang Tiểu Sán muốn ly hôn Kiều Tư Nam cũng biết. Cậu lấy bàn tay của Giang Tiểu Sán trên vai mình xuống, nhẹ nhàng phủi phủi đống bụi vô hình, trả lời: “Ba mẹ tôi không có ly hôn.”
 
“Bớt lừa người đi, ba năm trước ba mẹ cậu mới tổ chức hôn lễ, ba mẹ tôi còn dẫn tôi đi dự mà.” Đối với trí thông minh của mình Giang Tiểu Sán rất tự tin. Lúc 5 tuổi, cậu đã hãm hại anh Hai, trí nhớ chỉ là chuyện nhỏ.
 
“Đó là lần đầu hai người kết hôn.” Kiều Tư Nam mặt mày bình tĩnh nói.
 
Giang Tiểu Sán giật mình: “Cậu năm tuổi hai người họ mới kết hôn?”
 
Kiều Tư Nam lại một lần nữa bình tĩnh gật đầu.
 
Giang Tiểu Sán đau đầu nhức óc, lắc đầu: “Thế giới của người lớn quá là loạn rồi.”
 
Xe đưa đón của nhà họ Giang và nhà họ Kiều đều là Bentley, cùng dừng lại cùng một chỗ.
 
Hai người bạn nhỏ song song đi đến trước xe, vẫy tay hẹn gặp lại, mỗi người lên xe của mình, hai chiếc Bentley lần lượt lái đi rời khỏi trường Tiểu học Quốc tế.
 
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Sán học thêm một tiết học, Kiều Tư Nam đã đến từ sớm, đứng bên ngoài phòng học chờ cậu. Hai người liền châu đầu vào nhau, đưa lưng về phía phòng học thì thầm.
 
“Tôi kể phiền não của cậu cho mẹ tôi biết,” Bạn nhỏ họ Kiều trịnh trọng truyền đạt lại lời của mẹ, “Mẹ tôi nói ‘Trước tiên là phụ nữ, sau đó mới làm vợ và làm mẹ’.”
 
Nói xong, hai người bạn nhỏ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy được trong mắt đối phương bốn chữ “Chỗ hiểu chỗ không.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui