Giang Dự Thành mời một giáo viên họ Thường về dạy một kèm một cho Trình Ân Ân. Cô đã qua tuổi 60, là một giáo sư đặc cấp đã về hưu từng dạy ở một trường trung học trọng điểm. Năm đó có dạy qua Giang Dự Thành. Kể từ khi về hưu mấy năm nay trồng cây nuôi hoa, tính cách của cô Thường cũng không khác gì những người bà của những gia đình bình thường khác, lúc trách mắng Trình Ân Ân giống như một người lớn trong nhà, cũng không nghiêm khắc.
“Đề mới làm ngày hôm qua, giống nhau như đúc, sao con lại quên?”
“Hôm qua con chưa có làm qua mà.” Trình Ân Ân nhỏ giọng kháng nghị.
Cô Thường đưa thước dạy học trong tay qua, chỉ một chút trên đề bài thi trên tay trái của cô một chút, lật ra, “Bài thứ hai từ dưới đếm lên, con nhìn lại xem, có phải cùng dạng không?”
Đó là ngày lên lớp đầu tiên, cô Thường tự mình đem đến xem như đề kiểm tra trình độ.
Trình Ân Ân lật ra theo lời cô, đặt hai bài toán cùng một chỗ, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, so sánh một hồ lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận: “Cách giải của hai bài này khác nhau nhưng nội dung kiểm tra lại giống nhau.”
Cô Thường lấy lại cái thước, ngồi trên ghế salon dương dương tự đắc uống trà nhài, “Được, bây giờ gấp bài thi lại đi, làm lại một lần rồi xem lại một chút.”
Đã mười hai giờ mười lăm phút, khuôn mặt đang trông ngóng của Trình Ân Ân nhăn vùi đầu làm bài.
Cô giáo Thường này cái gì cũng tốt, lại là người làm nghề mấy chục năm, đã dưỡng thành một căn bệnh khó chữa là thích dạy quá giờ.
Nhưng cũng là một giáo viên yêu nghề, lúc trước đã thỏa thuận cẩn thận thời gian phụ đạo, giảng nhiều hơn cũng không cần thêm thù lao, kéo dài thêm hai mươi lăm phút này, thuần túy chỉ là vì học sinh.
Đạo lý này Trình Ân Ân hiểu nhưng cô rất đói.
Đợi cô ấp a ấp úng rốt cuộc cũng làm xong bài này, đợi cô Thường phê chữa và giảng giải xong, kim phút đã đi thêm được một phần tư vòng.
Cô giáo Thường kiểm tra lần cuối phần bài sửa của cô, gật gật đầu, trả lại bài thi cho cô, lấy kính lão xuống.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Trình Ân Ân vụng trộm thở phào một cái, để bút xuống nói: “Cô Thường, hôm nay lại làm chậm trễ thời gian của cô. Cũng gần 1 giờ rồi, hôm nay cô ăn cơm ở chỗ em đi, em xuống bếp.”
“Chậm trễ cái gì,” Cô Thường chống tay vịn đứng dậy, trong lòng sáng như gương, “Con không giận ta kéo dài thời gian qua giờ cơm của con là được rồi. Đã đói bụng từ sớm rồi phải không, lúc làm bài mà bụng cứ kêu ục ục.”
Trình Ân Ân dìu bà đứng dậy, ngượng ngùng cười: “Cô đừng cười con.”
Cô Thường cười lên, “Ta về nhà ăn, bạn già đang chờ ta ở nhà.”
“Vậy con tiễn cô.”
“Con không cần khách khí với ta, nhà ta chỉ cách hai bước, cần gì phải đưa. Không cần đưa, tranh thủ thời gian làm cái gì ăn đi.” Cô Thường khoát khoát tay, tự mình đi về phía thang máy.
Cô giáo Thường xuống lầu, phía đối diện gặp được Giang Dự Thành.
Xe của anh dừng lại ở dưới lầu, người dựa vào xe, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.
“Tiểu Giang đến à?” Cô Thường cười tủm tỉm nói, “Sao không đi lên?”
Giang Dự Thành nghe thấy tiếng ngẩng đầu, dập điếu thuốc bước tới.
“Cô Thường.” Anh nở nụ cười chân thành nhìn về phía bà, “Mang thêm cho cô phiền toái.”
“Chỗ nào chứ. Tiểu Trình có thái độ học tập rất tốt, đối với việc học vĩnh viễn không bao giờ là muộn. Cô đã đến tuổi này, có thể giúp các con một chút cũng xem như vì xã hội mà phát huy chút năng lượng dư thừa.”
“Căn bản môn Toán của cô ấy có chút không vững, còn phải nhờ cô hao tổn nhiều tâm trí.”
“Căn bản không vững không sao cả, chịu học là được. Ta đã xem bài thi các môn khác của con bé, đứa nhỏ này ngoại trừ Toán học đều rất giỏi, có khiếu viết văn. Tranh thủ trong hai tháng này cố gắng một chút, nâng thành tích môn Toán một chút, thi vào Bắc Đại cũng không có vấn đề gì. Nếu như con bé không thích học Toán, đến lúc đó không cần học chuyên ngành Toán, đến Đại học thì môn này cũng không quá quan trọng.”
“Đúng là đạo lý này.” Giang Dự Thành nói, “Cô vẫn chưa ăn cơm, con chọn nhà hàng, mời cô với thầy ăn cơm.”
“Đừng chỉ thấy cô ở đây, trong nhà cơm nước xong xuôi rồi, giờ cô về ăn. Con còn bớt chút thời gian chạy tới. Nhanh lên đi, hôm nay cô kéo dài thời gian đến lúc này, Tiểu Trình đoán chừng là đang muốn nấu cơm.”
Ngoài miệng Giang Dự Thành nói đồng ý, đưa mắt nhìn bà quẹo vào góc, đi đến đằng sau toà nhà. Anh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt nhìn vào bên trong từng dãy cửa sổ chỉnh tề.
Tối hôm qua có xã giao, Giang Tiểu Sán đợi anh về nhà, thấm thía nói với anh một câu: “Trước tiên là một người phụ nữ, sau đó mới là vợ, là mẹ.” Sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, “Đồng chí lão Giang, tự mình ba lĩnh ngộ một chút.”
Đồ con nít ranh, trước mặt anh còn bày đặt làm ra vẻ là chuyên gia tư vấn tình cảm.
Đạo lý kia làm sao Giang Dự Thành không biết được chứ, nhưng giờ khắc này tâm tình cùng với khi cô mất trí nhớ đã khác xa một trời một vực.
Khi đó đã thuyết phục mình buông tay, bây giờ ngược lại anh làm không được. Anh luôn cảm thấy chỉ cần mình buông tay sau đó lại muốn bắt lấy cũng chỉ nhận được kết quả là thất bại.
Giang Dự Thành đứng dưới lầu mấy phút, xoay người lại lái xe rời đi.
Khả năng nấu nướng của Trình Ân Ân không tính là tốt, trong nhà ngày ba bữa đã có dì giúp việc chăm sóc, những khi cô ngẫu nhiên xuống bếp cũng vì Giang Dự Thành cùng Giang Tiểu Sán. Bây giờ chỉ một mình cô, mỗi ngày sắp xếp thời gian vô cùng kín kẽ, lười nhác đụng đến khả năng đó, vô cùng đơn giản mà nấu một gói mì ăn cho qua bữa. Buổi trưa nghỉ ngơi trong chốc lát, làm một ly cà phê nâng cao tinh thần, lúc ngồi xuống bàn học là ba giờ.
Cuộc sống phong phú có mục tiêu làm cho tình trạng của cô có chút xíu chuyển biến tốt.
Có đôi khi nghĩ đến anh trai sẽ rơi nước mắt, có đôi khi đang ngủ sẽ nhớ Giang Dự Thành. Nhưng tất cả đều chuyển thành tốt, cô biết, mình đang ngày một trưởng thành.
Cuộc sống bận rộn được thực hiện một cách ngay ngắn trật tự, Trình Ân Ân học hành rất chăm chỉ, cách ngày thi Đại học chỉ gần hai tháng. Vì chuyện bỏ lỡ năm đó mang lại bao nhiêu tiếc nuối, bây giờ muốn dùng hết quyết tâm nên dồn hết sức mạnh không biết có bao nhiêu cố gắng.
Trong một tuần, cô chỉ có thể nhìn thấy Giang Tiểu Sán hai lần, dẫn cậu bé đi chơi công viên trò chơi, viện bảo tàng mỹ thuật cùng các loại chỗ chơi khác, hoặc đơn giản cũng chỉ ở nhà cùng xem tivi với cậu bé. Những lúc không gặp mặt mỗi đêm đều trò chuyện qua video.
Trừ những thời gian đó ra, cô rất ít cho bản thân mình cơ hội nghỉ ngơi, lúc nào cũng ở tình trạng mệt đến mức nằm xuống liền có thể ngủ, ngược lại cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Cứ liên tục như vậy không nghỉ suốt ngày đêm. Nửa tháng sau, cô thừa dịp thứ bảy cho mình nửa ngày nghỉ, vốn là muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút, làm tổng vệ sinh, lại nhận được một cuộc điện thoại của một người bạn, thế là cô thay quần áo khác ra ngoài gặp mặt.
Là một người bạn làm biên tập có quan hệ không tệ, lúc Trình Ân Ân đến phòng ăn thời gian vừa vặn, lúc bước vào cửa vừa đụng phải cô ấy.
“Ôi Ân Ân, cuối cùng cô xuất hiện rồi.” Đối phương cho cô một cái ôm nhiệt tình, “Khoảng thời gian này làm gì, muốn nói chuyện với cô cũng không tìm được người.”
“Đi vào trước đi, cơm nước xong xuôi lại nói.”
Bữa ăn đã được phân nửa, đối phương nói rõ ý đồ đến: “Quyển của cô, nghe nói không có ý định xuất bản?”ật>
Trình Ân Ân gật đầu: “Đúng.”
Trước đó, hợp đồng xuất bản đã được thảo luận xong, nhưng trước khi ký thì cô lại xảy ra tai nạn, liền cứ như vậy mà trì hoãn. Lần này sau khi hồi phục, bỏ đi suy nghĩ đưa quyển tiểu thuyết này ra thị trường.
“Tình huống như thế nào, có thể nói rõ lý do không cho xuất bản sao?”
“Chuyện cá nhân.” Trình Ân Ân cười đôi mắt có độ cong, luôn luôn lộ ra vẻ đáng yêu làm cho người khác yêu thích.
Đối phương không truy hỏi thêm nữa, chỉ là im lặng một lát, nói: “Hiện tại thật ra công ty của chúng tôi có lựa chọn một kịch bản thanh xuân vườn trường, lần này tìm cô chính là lý do này. Thế nào, có hứng thú không?”
Trình Ân Ân nói, “Quyển sách này, về sau tôi không có ý định làm. Thật là có lỗi.”
“Không sao cả, cô đã nói như vậy, trong lòng tôi đã có tính toán. Sau này vẫn còn cơ hội hợp tác mà, tôi thấy quyển võ hiệp cô viết gần đây cũng rất có ý tứ.”
“Quyển đó thì có thể.” Trình Ân Ân chớp mắt một cái.
Trêu đến mức đối phương bật cười: “Được. Đến lúc đó nếu có nhu cầu ở phương diện này, người đầu tiên tôi sẽ tìm cô.”
Lại hàn huyên vài câu, Trình Ân Ân bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Kỳ thật, cô muốn làm phim thanh xuân vườn trường, tôi sẽ đề cử cho cô hai diễn viên nhỏ.”
“Hả? Người nào?”
“Đều là những người mới ra mắt, vẫn còn đang học ở Học viện. Điều kiện ngoại hình rất tốt, năng lực diễn xuất cũng rất tuyệt,” Trình Ân Ân nói, “Là hai người bạn rất có tiền đồ.”
“Chuyện này của công ty, đầu tiên gửi tư liệu cho tôi xem một chút.”
Lúc Phương Mạch Đông nhận được điện thoại của Trình Ân Ân, ngay sau khi trở về từ một bữa tiệc rượu thương nghiệp đang ở trên xe. Anh nhìn lướt về phía sau, nói: “Điện thoại của Ân Ân.”
Tay Giang Dự Thành đánh bàn phím dừng lại một chút, đánh xong câu cuối cùng, gửi xong email, đóng lại laptop.
Phương Mạch Đông đã nhận điện thoại, nghe bên kia nói vài câu, có chút kinh ngạc: “Tư liệu của Phàn Kỳ?”
“Đúng, chính là diễn viên lúc trước của Thất Trung, Phàn Kỳ cùng Diệp Hân.”
Sau khi khôi phục ký ức xong, Trình Ân Ân không tiếp tục gặp được những người kia, thậm chí còn không biết hai diễn viên diễn cùng với cô lâu như vậy tên thật là gì. “Tôi muốn tư liệu của hai bọn họ.”
Nhận được gật đầu đồng ý của Giang Dự Thành, Phương Mạch Đông mới trả lời: “Được, tí nữa sẽ gửi đến địa chỉ email của chị.”
Sau khi cúp mắt, Phương Mạch Đông gọi một vài cuộc điện thoại về văn phòng, để Thư ký tìm tới tư liệu của hai người này gửi đến hòm thư Trình Ân Ân. Anh dặn dò xong, nghe được tiếng nói từ hàng ghế sau xe.
“Cô ấy muốn cái đó để làm gì?”
“Nói là đề cử cho phim truyền hình cho công ty người bạn.” Phương Mạch Đông trả lời.
Giang Dự Thành không nhẹ không nặng hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Lúc về đến nhà đã nhanh đến 8 giờ 30, Trình Ân Ân thay quần áo mặc ở nhà, đúng giờ gọi điện thoại qua cho Giang Tiểu Sán. Giang Tiểu Sán vừa mới tắm xong, một mái tóc ngắn cũn ướt sũng, mặc quần áo ngủ bằng tơ tằm màu xanh đậm.
Áo ngủ này là do Trình Ân Ân mua. Đại đa số quần áo ngủ cô mua cho Giang Tiểu Sán theo phong cách hoạt hình, những bộ theo phong cách đơn giản như thế này đều là quần áo cặp với Giang Dự Thành. Cô rất thích mua cho hai cha con quần áo cặp.
Cái áo ngủ này cô cũng có một bộ giống như đúc. Giang Tiểu Sán đưa di động đặt lên bàn trà xong, cầm khăn mặt lau lau tóc, vừa nói: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ cũng mặc bộ này đi, chúng ta mặc đồ giống nhau.”
Trình Ân Ân nằm lì trên giường, điện thoại cầm rất sát, khoảng cách gần nhìn Giang Tiểu gia anh tuấn soái khí. “Lát nữa mẹ tắm xong sẽ mặc.”
Giang Tiểu Sán nói: “Mẹ nhớ chụp hình, ngày mai con muốn kiểm tra.”
Thời gian cô tắm rửa Giang Tiểu Sán đã đi ngủ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác lễ nghi của hai người.
Trình Ân Ân cười: “Biết rồi.”
Giang Tiểu Sán lau lau mấy lần, ném khăn mặt qua một bên, mặt tiến sát vào trước ống kính: “Mẹ, con đi sấy tóc, chờ con một chút.”
“Đi đi,” Trình Ân Ân nằm sấp không nhúc nhích, “Mẹ chờ con ở chỗ này.”
Giang Tiểu Sán nhận được cam đoan của cô lập tức nhanh chóng xông về phòng, Trình Ân Ân vẫn giữ nguyên tư thế nằm lì trên giường, nhìn bối cảnh trong nhà.
Ghế sô pha, bức tranh theo trường phái trừu tượng trên tường, giá sách nhiều ngăn, mỗi một chỗ đều quen thuộc đến tận xương tủy.
Hàng mỹ nghệ trang trí đặt lên kệ còn có bao nhiêu là ý tưởng: Cái bệ làm từ đá cẩm thạch hình lập phương, lá bạch quả bằng kim loại là cô cùng với Giang Dự Thành trong lần du lịch châu Âu mua được, đem về thật xa. Sau đó mới phát hiện ra trong nước cũng có, còn rất nhiều, giá rẻ hơn cũng tiện hơn.
Cô đang ngoẹo đầu nhìn chằm chằm lá bạch quả trang trí, phía sau vách ngăn hiện lên thân ảnh của Giang Dự Thành. Giang Tiểu Sán nói hôm nay anh có xã giao, đại khái vừa về đến nhà.
Vài giây sau, thân ảnh của anh lại một lần nữa đẹp như tranh, lần này lại bước thêm gần, người trực tiếp ngồi lên ghế sa lon, chính diện với điện thoại Giang Tiểu Sán đang dựng lên.
Trình Ân Ân nằm lì trên giường chưa kịp phản ứng. Cô không biết là bên điện thoại kia, mặt mình chiếm toàn bộ màn hình, chỉ là đang nhìn lăng lăng Giang Dự Thành qua ống kính.
Giang Dự Thành cũng nhìn cô, hai người cứ im lặng như vậy, quỷ dị mà nhìn nhau.
Một phút sau, Trình Ân Ân người bị rơi dây thần trí cũng đã trở về, lập tức ngồi dậy, vuốt vuốt tóc.
“Anh về rồi.”
Giang Dự Thành “Ừ” một tiếng, mặt không lộ ra vẻ gì có chút lạnh nhạt.
Kể từ lần ngả bài lần trước đến nay đã hơn nửa tháng chưa gặp mặt, anh nhìn không thay đổi gì --- Trong thời gian ngắn như vậy không có khả năng có thay đổi gì rõ ràng, chỉ là quay về trạng thái lạnh như băng kia. Trình Ân Ân thích dáng vẻ buông lỏng tự tại của anh hơn, sẽ tươi cười sẽ vui vẻ, mặc dù đôi khi anh thích nghiêm túc mà trêu đùa cô.
Cái gì cũng nói ra rồi, ngược lại giống như không còn gì để nói. Trầm mặc kéo dài ba mươi giây, Trình Ân Ân có ý muốn tìm chủ đề: “Anh ăn cơm chưa?”
Giang Dự Thành lại “Ừ”.
Trình Ân Ân nghe được cổ họng anh có chút khàn, liền nói: “Có phải anh lại uống rượu không? Nếu cổ họng không thoải mái thì làm nước mật ong uống đi. Gần đây dễ bị cảm cúm, lúc anh ra ngoài cẩn thận chút, coi chừng sinh bệnh.”
Câu nói này khơi gợi lại hồi ức quá khứ.
Mặc dù thể chất của Giang Dự Thành tốt nhưng dù gì cũng không phải là người mình đồng da sắt, cũng từng bị cảm cúm qua. Một người đàn ông luôn luôn khỏe mạnh cường tráng, bệnh cũng kéo đến rào rạt. Mấy ngày nay đặc biệt đưa Giang Tiểu Sán về nhà bên đường Thanh Xuyên, để tránh bị lây bệnh. Vốn là cũng gọi Trình Ân Ân về cùng nhưng cô không chịu, nhất định phải ở lại chăm sóc anh.
Cô là một người nặng về tình cảm hơn lý trí. Giang Dự Thành rất ít khi sinh bệnh, vừa bị bệnh cô còn khổ sở hơn so với anh. Nhìn thấy anh uống mấy viên thuốc cũng có thể đỏ tròng mắt, chỉ là một trận cảm nhỏ cũng chuẩn bị sẵn sàng trận địa, hận không thể đặt anh lên giường ‘hầu hạ’ như một người bị bệnh nặng. Giang Dự Thành hưởng thụ sự đau lòng cùng chăm sóc của cô, kèm theo đó là những lời can ngăn cho sự bướng bỉnh không nghe lời của cô.
Cô không chịu ngủ riêng, ban đêm Giang Dự Thành đi ngủ phòng khách, cô cứng rắn theo tới, bò lên giường ôm anh không buông, còn nước mắt lưng tròng nói: “Em không yên tâm khi để anh một mình.”
Hậu quả của việc đó có thể đoán được, chưa đến hai ngày cô đã thành công bị lây bệnh, đổi lại là Giang Dự Thành chăm sóc cô.
Khi đó bất đắc dĩ cùng đau đầu, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ khi nhớ lại chính là một phen tư vị đắng chát ngọt ngào trộn lẫn.
“Em không có ở đây, anh không dám sinh bệnh.” Giọng nói của Giang Dự Thành hạ thấp một chút.
Trình Ân Ân sững sờ, tiếp đến cái mũi liền chua chua.
Cô vội vàng ngăn lại nước mắt đang muốn nhỏ xuống, “Giang Dự Thành anh đừng như vậy, anh đừng có… phạm quy như vậy.”