Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Giang Tiểu Sán sấy tóc chạy đến, nhìn thấy ba cậu bé đang ngồi vị trí lúc nãy của cậu. Sau đó đưa đầu nhìn vào trong điện thoại, phát hiện điện thoại đã bị tắt, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
 
Cậu ghét bỏ hừ một tiếng: “Đồng chí lão Giang. Lần trước con đã nói cho ba, ba có lĩnh ngộ được không vậy?”
 
Mí mắt Giang Dự Thành nhấc lên: “Không bằng con chỉ điểm một chút?”
 

 
Giang Tiểu Sán tuổi còn quá nhỏ không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó, cậu cho anh một ánh mắt khích lệ: “Loại sự tình này, ba vẫn nên tự mình lĩnh ngộ đi. Cố lên!”
 
Trước khi đi học, Giang Tiểu Sán lại ôm chân khóc lóc om sòm daddy, daddy nhõng nhẽo, nhất định Giang Dự Thành phải đi đón cậu bé tan học. Cuộc họp vào buổi chiều trễ nửa tiếng so với dự tính, Giang Dự Thành đi khỏi phòng họp lập tức trực tiếp xuống lầu, đến khi dừng lại trước cửa trường Tiểu học Quốc tế đã muộn hai mươi phút.
 
Học sinh đã đi về khá nhiều, chỉ còn một số người vụn vặt lẻ tẻ, Giang Tiểu Sán đứng ở ngoài cổng trường, buồn bực ngán ngẩm đá đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, đỉnh đầu đội một cái nón lưỡi trai che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
 
Giang Dự Thành nhấn còi, Giang Tiểu Sán ngẩng đầu nhìn về bên này một chút, sau đó dậm chân một cái. Cách một đoạn khá xa nhưng Giang Dự Thành vẫn có thể nghe được một tiếng “Hừ” kia của cậu bé.
 
Cậu bé thở phì phò đứng bất động đằng kia, Giang Dự Thành mở cửa xuống xe, đi về phía cậu.
 
“Lại muốn náo loạn cái gì?”
 
“Con đã đợi ba hai mươi phút!” Đối với người không giữ lời hứa như thế này, Giang Tiểu Sán mười phần không vui, “Nhưng mà cân nhắc đến chuyện hôm nay là ngày lễ, con tha thứ cho ba một lần.”
 

 
“Ngày lễ?” Giang Dự Thành nhíu mày.
 
Lúc này Giang Tiểu Sán mới đưa bàn tay vẫn đang để sau lưng ra. Trong lòng bàn tay nắm một vốc hoa nhỏ, những bông hoa nhỏ giản dị, giống như hoa được hái từ trong những bụi cây, màu vàng hồng trắng, đẹp đẽ.
 
“Ba, chúc mừng Ngày của Cha!” Giang Tiểu Sán giơ hoa, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trong ánh mắt đầy vẻ sùng bái còn lóe lên những ngôi sao nhỏ. Thằng nhóc con này, thời điểm cần kéo nó kéo nhiệt tình, thời điểm nghịch ngợm thì nghịch ngợm không ai bằng, nhưng ngoan ngoãn cũng hầu như có thể đâm trúng được vào tim của người khác.
 

Trái tim của Giang Dự Thành mềm nhũn, đưa tay tiếp nhận hoa.
 
“Hái ở đâu vậy?”
 
Giang Tiểu Sán để ngón tay lên trước miệng, thở dài một tiếng: “Bồn hoa ở trường con, giáo viên không cho hái, con hái trộm đó.”
 
Hai cha con sóng vai đi về phía chiếc xe, Giang Dự Thành nói: “Ngày của Cha con tặng ba hoa hái trộm?”
 
“Chính bản thân con hái được không phải có giá trị hơn sao?” Giang Tiểu Sán nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Giang Dự Thành mở cửa xe, cậu giẫm lên bước lên xe, cái mông còn chưa ngồi ổn định, cái đầu nhỏ đã thò ra từ bên trong cửa xe đóng một nửa, “Mẹ nhắc con đó, hôm nay phải chúc mừng ba.”
 
Nói xong nhìn đôi mắt đang nheo lại của Giang Dự Thành, rụt đầu về.
 
Giang Dự Thành hơi dừng lại một chút, đóng kỹ cửa xe lại, ngồi vào ghế điều khiển.
 
Từ chỗ ngồi, Giang Tiểu Sán lại chồm qua, nghĩ kế cho anh: “Nếu không ba hẹn mẹ cùng ăn cơm đi, hôm nay mẹ con nhất định sẽ không từ chối.”
 
Về điểm này cậu bé cũng giống mẹ mình, Trình Ân Ân coi trọng hết tất cả những cảm giác nghi lễ, những ngày như Ngày của Cha, cô sẽ không từ chối thỉnh cầu nhỏ nhặt như cùng nhau ăn bữa cơm của Giang Dự Thành.
 
Giang Dự Thành khởi động xe, giọng nói không mặn không nhạt: “Cho mẹ con thêm chút thời gian.”
 
“Cho mẹ con chút thời gian làm gì?” Giang Tiểu Sán nghi ngờ hỏi.
 
“Đổi ý.”
 
*
 
Đề cử chỉ là thuận tiện, Trình Ân Ân rất cảm kích những người diễn viên cùng mình diễn cái kịch bản trong nửa năm kia. “Trình Thiệu Quân”, “Phương Mạn Dung”, “lão Tần”…. Nhất là “Diệp Hân” cùng “Phàn Kỳ”, cô muốn vì bọn họ làm chút gì đó. Nhưng cũng không mong chờ nhận được phản hồi gì từ bọn họ. Trên thực tế, cơ hội này hai người có thể giành được hay không còn phải xem vận số của mỗi người.
 
Nhưng cô không ngờ, cô rất nhanh có thể gặp được “Phàn Kỳ”.

 
Trình Ân Ân dẫn Giang Tiểu Sán ra công viên chơi diều, ngày đó thời tiết rất thích hợp, trời cao gió mát. Giang Tiểu Sán cầm diều chạy một hồi, không cẩn thận làm mắc trên cây. Hai mẹ con ngẩng lên, khuôn mặt tương tự nhau đứng dưới tàn cây, đang suy nghĩ biện pháp. Cách đó không xa có một cậu thiếu niên mặc áo đen chạy đến, linh hoạt vịn thân cây leo lên, giải cứu cánh diều đang bị mắc kẹt.
 
Giang Tiểu Sán ngọt ngào kêu lên: “Cảm ơn anh trai, anh trai thật là lợi hại.”
 
Vừa kêu lên xong, thấy rõ mặt đối phương, khuôn mặt nhỏ tối sầm.
 
Trình Ân Ân kinh ngạc nhìn Phàn Kỳ đi về phía bọn họ.
 
Người sau cười cười: “Thật trùng hợp nha… Trình Ân Ân?” Xưng hô phía sau không rõ là đang thăm dò hay đang trêu ghẹo.
 
Nhớ tới thời gian mình ‘cưa sừng làm nghé’ kia, Trình Ân Ân có chút xấu hổ: “Xin chào.”
 
Thật ra là sau khi ‘kịch bản’ Thất Trung kết thúc, tùy tiện nhờ một người nào đó nghe ngóng phát hiện ra trong vòng không có nhân vật này. Ngay cả các vở kịch, phim ảnh hay các học viện cũng không tra được người này. Kết hợp với những ‘thao tác’ của nhà đầu tư lúc trước, Phàn Kỳ liền có thể đoán được không sai biệt lắm, nhân vật nữ chính này chính là một lần ‘chơi phiếu’ (*). Hôm nay nhìn thấy cô, đổi kiểu tóc, khí chất cũng thay đổi, ngây ngô đơn thuần chất phát của tuổi 17 không còn chút bóng dáng. Nói thế nào nhỉ… kỹ năng diễn xuất đúng là không tệ.
 
(*) 玩票 – Chơi phiếu, thường được dùng để chỉ những hành động ‘đá chéo sân’ trong showbiz, ví dụ như diễn viên chuyển sang ca hát nhưng không theo con đường chuyên nghiệp. Có thể hiểu rộng ra là làm chơi chơi không có ý định nghiêm túc (Theo Baidu).
 
Lúc đang quan sát Trình Ân Ân, ‘Phàn Kỳ’ phát giác một cái nhìn chăm chú từ dưới chân anh, anh cúi đầu, nhìn thẳng ánh mắt của Giang Tiểu Sán. Phàn Kỳ cười cười, “Lại gặp nhau rồi, cậu bạn nhỏ.”
 
Khuôn mặt Giang Tiểu Sán lạnh lùng, cầm lấy dây diều: “Đừng có lôi kéo làm quen.”
 
‘Phàn Kỳ’ vẫn còn nhớ rất kỹ lần đầu tiên gặp mặt, cậu học sinh tiểu học lạnh lùng này ghé vào lỗ tai anh thấp giọng uy hiếp: “Diễn kịch thì diễn đi, không cho phép anh động thủ động cước với nhân vật nữ chính. Nếu không… A, tôi sẽ đánh gãy tay chân anh!”
 
Không biết học được từ ai, nắm trọng điểm của bọn xã hội đen rất chi là đúng chỗ.
 
“Nhà đầu tư của cô đâu?” ‘Phàn Kỳ’ nhìn về phía sau lưng cô, “Hôm nay không đến?”
 

Trình Ân Ân lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Nhà đầu tư?”
 
“À, chính là ‘Chú Giang” của cô đó, không phải là nhà đầu tư của chúng ta sao?”
 
“… Đúng.” Không biết vì sao cái tên này lại khiến cho Trình Ân Ân có chút buồn cười. Ngẫm lại lúc đó, Giang Dự Thành năm lần bảy lượt muốn có mặt trong kịch bản, những diễn viên kia bị xáo trộn kịch bản không biết có muốn phát điên hay không nữa.
 
‘Phàn Kỳ’ nhìn về phía Trình Ân Ân: “Gần đây tôi có ký một hợp đồng đóng phim, nghe nói là cô đề cử tôi với bên chế tác, cảm ơn cô.”
 
“Đừng, là tôi cảm ơn cậu mới đúng.” Trình Ân Ân nói, “Khoảng thời gian trước, cảm ơn cậu đã chiếu cố.”
 
“Chiếu cố chưa cần nói đến, biên kịch yêu cầu tôi theo đuổi cô tôi nào dám không theo đuổi.” ‘Phàn Kỳ’ nói xong câu đó nhanh chóng cảm thấy cái trừng mắt của cậu bạn nhỏ ngày càng lạnh lẽo tàn khốc hơn, anh cười cười, “Cô diễn tốt thật, có hứng thú phát triển trong ngành giải trí không?”
 
Trình Ân Ân cười một tiếng: “Tôi không có diễn, người đó là tôi.”
 
*
 
Chạng vạng tối, khi đưa Giang Tiểu Sán về chung cư đường Tân Bình, vừa vặn đụng phải Giang Dự Thành.
 
Bởi vì video lần trước nên bầu không khí hình như có mấy phần vi diệu, cô đứng dưới lầu, hai tay vịn bả vai của Giang Tiểu Sán. Hai người đối mặt nhau nửa phút không nói gì, cô phá vỡ im lặng, hỏi một câu:
 
“Anh suy nghĩ kỹ chưa?”
 
Mặt mày của Giang Dự Thành bất động, “Em rất gấp?”
 
Lại im lặng một lần nữa. Một lát sau, Giang Dự Thành mới nói: “Phần phân chia tài sản lúc trước có vấn đề, thư thỏa thuận hết hiệu lực. Anh sẽ cho người làm lại một phần tương tự, đưa cho em ký tên.”
 
Trình Ân Ân không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý: “Được. Anh muốn phân chia thế nào cũng được.”
 
Giang Tiểu Sán nghe đối thoại của hai người, lông mày nhỏ nhăn lại.
 
Sau bữa cơm chiều, Giang Dự Thành làm việc trong thư phòng, Giang Tiểu Sán tự giác ôm bài tập đến làm.
 
--- Sau khi Trình Ân Ân rời đi, cậu bé nói một người làm bài tập quá cô đơn, bướng bỉnh bon chen vào thư phòng của Giang Dự Thành. Thư phòng rất lớn, trừ việc Giang Dự Thành cho cậu bé một vị trí ra, khi làm bài tập cậu cũng rất an tĩnh, không quấy rầy Giang Dự Thành làm việc.
 

Giang Tiểu Sán thuận lợi làm bài tập xong, ôm lấy sách vở đứng trước bàn làm việc của Giang Dự Thành, bĩu môi, thân thể giãy dụa: “Daddy, ba đưa con về phòng được không?”
 
Khuôn mặt của Giang Dự Thành không chút biểu cảm nhìn cậu bé: “Đừng làm nũng.”
 
Giang Tiểu Sán giãy dụa cơ thể dữ dội hơn, lập lại chiêu cũ: “Daddy không thương Sán Bảo Nhi, hu hu hu.”
 
Giang Dự Thành không nhìn, rũ mắt xuống, tiếp tục đọc tài liệu.
 
Giang Tiểu Sán bắt đầu đau khổ hát: “Không có~ mẹ~ con~ giống ~ như~ cây~ cỏ~!”
 
“…”
 
Cuối cùng Giang Dự Thành cũng đứng dậy, đưa cậu bé về căn phòng cách xa chưa đến mười mét.
 
Giang Tiểu Sán bò lên giường, đắp kín chăn, Giang Dự Thành tắt đèn, đang muốn đóng cửa, cậu bé ngẩng đầu lên từ trên giường nói: “Ba, thật sự ba không muốn cố gắng một chút sao?”
 
Giang Dự Thành dừng lại, đương nhiên là anh biết thằng oắt con này đang nói đến cái gì.
 
“Không phải là con rất ủng hộ ly hôn hay sao?”
 
“Về phần lý trí thì ủng hộ, về mặt tình cảm thì không nỡ,” Giang Tiểu Sán thở dài như một ông cụ non, “Đúng là nhân loại, luôn phức tạp như vậy.”
 
“Nếu như con có quá nhiều tinh thần sức lực như vậy, ngày mai báo danh cho con một trường luyện thi, tiêu hao hết phần dư thừa đi.”
 
Giang Tiểu Sán lập tức nằm xuống lại, nhắm mắt: “Không nhiều không nhiều chút nào. Còn có thể ít đi một chút.”
 
Giang Dự Thành đóng cửa phòng, trở về thư phòng, ngồi xuống, lại không có tinh thần đọc tài liệu. Hồi lâu sau đứng dậy một lần nữa quay về phòng ngủ.
 
Trên giường ngủ tơ tằm màu lam khói có đặt một con thỏ tai dài màu hồng không hợp chút nào. Anh đi vào phòng tắm, xử lý xong hết đống email đang chờ, lúc anh kéo lại áo ngủ bước lên giường, ánh mắt anh nhìn chằm chằm con thỏ bông kia.
 
Cầm cái lỗ tai của con thỏ kia lên, búng một cái lên cái đầu lông xù.
 
“Vật nhỏ không có lương tâm, chờ em thi xong anh thu thập em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận