Nụ hôn này đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, kết thúc cũng nhanh, Giang Dự Thành cuốn lấy miếng sô cô la trong miệng cô liền buông ra.
Giang Tiểu Sán phát biểu: “Già mà không đứng đắn.”
Giang tổng “già mà không đứng đắn” ung dung không có chút phản ứng nào. Ngược lại Trình Ân Ân đứng trước mặt anh mặt mày cô lập tức đỏ lựng lên.
Ngay trước mặt một người bạn nhỏ, thật sự là quá đáng mà!
Giang Dự Thành lại cầm lên một miếng sô cô la, mười phần tự nhiên mà đút cho Trình Ân Ân. Trình Ân Ân trốn tránh: “Anh đừng như vậy, Sán Bảo Nhi đang nhìn kìa.”
Giang Dự Thành mặt lạnh vô tình quay đầu, nhìn về phía Giang Tiểu Sán người đang ngồi ở sô pha tiếp khách ăn bánh gato vừa dứt khoát vừa lưu loát nói: “Ra ngoài.”
Giang Tiểu Sán: “…”
Trình Ân Ân: “…”
Không đợi Trình Ân Ân nói gì với cậu bé, Giang Tiểu Sán lập tức đứng dậy giận dữ, nhìn Giang Dự Thành hừ lạnh một tiếng, bưng cái bánh gato của mình đi khỏi. Thăm dò nhìn thấy phòng Thư ký còn một cô Thư ký nhỏ tan làm nhưng chưa về, cậu bé cười híp mặt lại nói: “Chị Thư ký ơi, em mời chị ăn bánh gato nha.”
Đóng cửa lại, Trình Ân Ân nhịn không được nhỏ giọng nói: “Anh đừng có luôn như vậy. Sán Bảo Nhi đã lớn, rất nhiều chuyện đã hiểu rồi.”
Giang Dự Thành đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống ghế da: “Vì vậy, tự mình nên học cách tránh nghi ngờ.”
Nói một cách có đạo lý được như vậy. Trình Ân Ân phùng má, trước kia sao không phát hiện anh thích khi dễ con trai như vậy?
Giang Dự Thành đưa tay, vẫy vẫy cô, động tác này của anh vẫn mãi giống như động tác gọi chó con đến. Trình Ân Ân ngoan ngoãn đi qua, Giang Dự Thành ôm chặt eo cô, kéo cô ngồi lên đùi anh.
Hồi trước, cô giống như một cái đuôi, mỗi ngày đều ăn vạ ở văn phòng của anh. Những chuyện thân mật như vậy đã làm làm qua không ít lần, ghế dựa của ông chủ này cũng đã ngồi không ít lần. Nhưng mà bây giờ có Giang Tiểu Sán ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể đi vào, Trình Ân Ân vô thức thoáng nhìn về phía cửa văn phòng.
Giang Dự Thành lại cầm lên một miếng sô cô la, đút cho cô.
Trình Ân Ân cắn, mơ hồ hỏi anh: “Anh không ăn sao?”
Giang Dự Thành cúi đầu tự mình tới, dùng hành động trả lời.
Toàn bộ sô cô la trong miệng bị cuốn đi, khuôn mặt Trình Ân Ân ửng đỏ. Cô đã hỏi một câu dư thừa.
Giang Dự Thành như không có chuyện gì xảy ra ăn hết miếng sô cô la kia, hỏi cô: “Ăn ngon không?”
“Em làm cho anh,” Trình Ân Ân nói, “Anh hỏi em ăn có ngon không làm gì?”
“Ăn ngon thì cho em ăn một miếng.”
Trình Ân Ân gật đầu: “Em tự mua sô cô la đen, làm thành khối cầu, bên ngoài còn bọc một tầng sô cô la nấu chảy, còn có ….”
Cô giảng giải một cách nghiêm túc, lúc Giang Dự Thành đưa sô cô la tới, không có phòng bị há miệng cắn, ngay lúc này Giang Dự Thành cúi đầu xuống.
Sô cô lả chỉ cắn được một nửa, còn chưa kịp ăn đã bị anh không hề có chút báo trước cướp đi. Trình Ân Ân không kịp phản ứng, đôi mắt ngơ ngác, anh ngậm lấy sô cô la hôn tới.
Anh không tốn quá nhiều sức để cạy mở hàm răng của Trình Ân Ân ra, sô cô la đã tan ra theo đầu lưỡi được anh đưa vào trong miệng. Cô nuốt theo bản năng, mùi thơm nồng đậm tinh khiết thổi qua khoang miệng.
Ngay cả một cơ hội từ chối Trình Ân Ân cũng không tìm được, Giang Dự Thành nâng sau gáy cô cùng sức lực trên lưng không thể nào phản kháng, cô bị ép ngẩng đầu lên, giữa những lần hô hấp đều là hơi thở ngọt ngào kia.
Cô cũng không muốn từ chối, nụ hôn này quá dài, quá sâu.
Hương vị của sô cô la biến mất lúc nào cũng không quan trọng nữa. Trình Ân Ân được anh ôm, lúc dạng chân ngồi trên người anh nhỏ nhắn, yếu ớt đẩy đẩy ngực anh một chút, rất nhanh bị anh áp chế một lần nữa.
Giang Tiểu Sán cùng chị gái Thư ký đã chia sẻ xong cái bánh ngọt, nhảy nhảy nhót nhót chạy đến đẩy cửa ra, nhìn thấy tình cảnh như vậy. May mà Trình Ân Ân choáng váng nhưng vẫn nghe được động tĩnh sau lưng, nhanh chóng vùi đầu vào ngực Giang Dự Thành. Sau đó lặng lẽ kéo bàn tay anh đang nằm trong quần áo mình ra ngoài với biên độ cực nhỏ.
Từ góc độ này, Giang Tiểu Sán chỉ có thể nhìn thấy Trình Ân Ân đang ngồi trên người Giang Dự Thành, hai bên tai cùng cổ đỏ bừng. Còn Giang Dự Thành mặt không đỏ tim không đập mạnh cực kỳ bình tĩnh.
Đuổi cậu bé ra ngoài chính là để làm chuyện xấu! Tâm tình tốt của Giang Tiểu gia được chị gái Thư ký không dễ dàng gì ‘cứu chữa’ nhanh chóng bị ba ruột của mình đả kích một phen. Mặc dù vui mừng vì hai người kia có thể quay lại với nhau, nhưng bây giờ cảm thấy lòng dạ đau nhói. Mẹ cậu bé vẫn không thể nào thoát khỏi bàn tay của ‘tên cáo già đại gian thương’ này.
Giang Tiểu gia vì nghĩa diệt thân mà phỉ nhổ ba cậu bé trong lòng: Giang Dự Thành, tên cầm thú này!
Lúc rời khỏi Thành Lễ, mặt Trình Ân Ân vẫn còn đỏ lựng. Trên xe, Giang Dự Thành đang gọi một cuộc điện thoại quốc tế, nói toàn tiếng Đức. Tiếng Đức của Trình Ân Ân bình thường, đi theo anh chỉ học được một chút da lông, chỉ có thể nghe hiểu được một vài từ ngữ đơn giản. Nghe một hồi lâu, đều liên quan đến những sản phẩm AI.
Công việc làm ăn của Thành Lễ càng làm càng lớn, anh trai ở trên trời có linh thiêng, chắc là sẽ cảm thấy vui mừng.
Ăn tối tại một nhà hàng Tây Ban Nha, Giang Dự Thành đã sớm đặt chỗ. Chỗ này là nơi Giang Tiểu Sán thích nhất, vừa xuống xe đã thấy được bảng hiệu của nơi mình thích nhất, cậu bé liền đại nhân đại lượng quyết định tha thứ cho Giang Dự Thành.
Bơ cuộn, chân bạch tuộc nướng, thịt thăn nấu theo cách Bỉ… mấy món được gọi đều là mấy món yêu thích của Giang Tiểu Sán. Giang Dự Thành còn phá lệ cho cậu bé uống nửa ly rượu trái cây.
Cậu bé được dỗ vui vẻ, chưa đầy một lát đã nhanh chóng tự mình mở miệng gọi một tiếng “daddy” cực kỳ ngọt ngào.
Giang Dự Thành muốn một chai rượu đỏ, không chút thay đổi thần sắc dỗ Trình Ân Ân uống hai ly.
“Em không thể uống quá nhiều, tửu lượng của em không tốt.” Cô nhìn thấy ly rượu lại một lần nữa được rót rượu đỏ vào, khổ sở nói.
“Không sao cả, nồng độ cồn cũng không cao,” Mặt Giang Dự Thành không đổi sắc lừa gạt, “Uống một chút còn giúp dễ ngủ.”
“Rượu này uống ngon thật,” Trình Ân Ân ỡm ờ theo.
Thế là lúc đi khỏi nhà hàng, cô đã hơi say. Lúc lên xe, uể oải dựa trên ghế ngồi ngủ gật.
Bên trong xe lờ mờ, tay phải của Giang Dự Thành đưa tới, nắm chặt tay cô. Cô không giãy dụa, chủ động đan những ngón tay vào bàn tay anh, mười ngón đan xen.
“Anh có đánh giá thanh tiến độ không?” Giọng nói của cô có chút mơ hồ.
Giang Dự Thành nghiêng đầu nhìn cô: “Thanh tiến độ cái gì?”
“Tiến độ theo đuổi anh,” Trình Ân Ân nâng bàn tay khác lên khoa tay trong không khí, “Em muốn xem thử em đã theo đuổi được tới đâu rồi.”
“Em cảm thấy tới đâu rồi?” Giang Dự Thành rất thích thú hỏi lại.
“Hơn 90%.” Trình Ân Ân cực kỳ tự tin, trả lời chắc nịch.
Giang Dự Thành thấp giọng cười. Mới theo đuổi anh có mười ngày, tặng tám bó hoa, một hộp bento, một hộp sô cô la đã được 90%? Anh dễ theo đuổi như vậy?
“Chín mươi mấy?” Anh hỏi.
Trình Ân Ân nghĩ nghĩ: “92.9”
“Chính xác như vậy.” Giang Dự Thành hỏi, “Tính như thế nào?”
Trình Ân Ân đưa tay ra dấu số tám, sau đó bắt đầu tính toán: “Tám bó hoa, 40%; bento, 5%; sô cô la, 5%. Em còn viết hồi ức của chính ta, 86000 chữ, 43%...”
“Ừ,” Cô nói xong, trong lòng Giang Dự Thành đã có tổng số, “Trừ 0.1 ở chỗ nào?”
“Sô cô la em làm không có đẹp.” Trình Ân Ân rất thành thật.
Giang Tiểu Sán đã nằm một bên ngáy o o, lão Trương đằng trước nghe được bật cười.
Giang Dự Thành tiếp tục hỏi: “Còn lại 7.1% em tính làm gì?”
Trình Ân Ân còn chưa nghĩ ra, cô suy nghĩ một lát, mắt sáng lên: “Em dạy anh đan khăn quàng cổ đi.”
“…”
“Vì sao?” Giang Dự Thành vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn cô.
“Anh dạy em bắn súng, dạy em ném phi tiêu, còn cả cưỡi ngựa…. Anh dạy em rất nhiều thứ. Em muốn dạy anh cái gì đó, nhưng em dường như không có năng khiếu nào… Cái em biết mà anh không biết chỉ có đan khăn quàng cổ.” Nghĩ đến chuyện này Trình Ân Ân có chút uể oải.
Cô tìm được một người đàn ông quá mức ưu tú. Giang Dự Thành ở thời điểm 25 tuổi dường như cái gì cũng biết: cưỡi ngựa, bắn súng, ném phi tiêu, mật mã Morse, thậm chí mở két bảo hiểm… đa tài đa nghệ. Hiện tại cô 27 tuổi những cái đó đều do anh dạy.
“Anh có hứng thú với việc đan khăn quàng cổ.” Giang Dự Thành nói.
“Vậy anh hứng thú với cái gì?” Thái độ của Trình Ân Ân thành khẩn hỏi.
Giang Dự Thành ngoắc ngoắc ngón tay, cô đưa lỗ tai qua, hơi thở nóng rực tới gần bên tai, cô có chút ngứa ngáy, muốn tránh, lúc này Giang Dự Thành nói nhẹ một câu gì đó.
Lỗ tai của Trình Ân Ân “xoẹt” một cái nhanh chóng nóng lên, lập tức lui về chỗ của mình. Bởi vì quá ngượng nên giọng nói thật sự không rõ ràng: “Tự mình anh… Em sẽ không dạy anh!”
“Quá lâu không có làm, mới lạ.” Giọng điệu của Giang Dự Thành bằng phẳng thong dong, khiến cho người khác hoài nghi đằng sau câu này có một ý tứ không đứng đắn.
Anh nói thẳng thừng, cũng không ngại có người ngoài ở đây, Trình Ân Ân xấu hổ không thôi, muốn hất tay anh ra, nhưng không thành. Giang Dự Thành nắm tay cô rất chặt.
Lão Trương lái xe đến chung cư, Trình Ân Ân đang ngủ nửa đường lúc này vừa vặn tỉnh dậy. Giang Dự Thành xuống xe, bên kia cô cũng mở cửa bước xuống, bước chân cũng coi như ổn định nhìn không ra men say.
Giang Tiểu Sán bị đánh thức xuống xe, mắt díp lại mở không ra, vật vờ giống như một hồn ma nhỏ.
Giang Dự Thành đi thẳng đến trước mặt Trình Ân Ân, thoáng cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi: “Đêm này ở lại đây?”
Trình Ân Ân lắc đầu, nhưng phỏng chừng là bản thân choáng váng, lung lay một chút, đôi mắt không được tập trung. “Không được!” Có lẽ đã quên trò đùa lưu manh của Giang Dự Thành khi còn trên xe, biểu tình nghiêm trang nói, “Kế hoạch ‘cưa đổ’ đã nói, không thể ngủ với nhau quá sớm được, sẽ khiến anh thấy em quá dễ dãi.”
Giang Dự Thành nâng cánh tay cô, đỡ lấy cô, thuận thế ôm cô vào trong ngực, đôi mắt nhìn cô: “Anh sẽ không cảm thấy em dễ dãi.”
Khuôn mặt của Trình Ân Ân va vào ngực anh mấy cái, không đứng dậy mà lại ghé vào đó ngửi ngửi mấy lần như một chú cún con.
“Trên người anh thật ngọt… Có mùi sô cô la…”
Giang Dự Thành cúi đầu kề sát tai cô nói nhỏ: “Có muốn đẩy nhanh tiến độ không?”
Một trận tê dại bốc lên bên tai xen lẫn cùng với cồn trong đầu, Trình Ân Ân chóng mặt gật đầu, bị anh lôi kéo vào thang máy, mới giật mình tỉnh táo lại.
“Không được, em…” Cô nhìn bên phải đứng sát thang máy thấy Giang Tiểu Sán người đang giành giật từng giây để ngủ, chọn một cách thuyết phục hàm súc: “Em không muốn quá nhanh, em muốn làm đến nơi đến chốn.”
“Đẩy nhanh tiến độ cũng có thể làm đến nơi đến chốn.” Giang Dự Thành ra vẻ đạo mạo đáp lời.
Trình Ân Ân nhất thời không tìm được chỗ nào để phản bác.
Tốc độ vận hành của thang máy quá nhanh cũng là phiền não, đảo mắt đã tới nơi.
Giang Dự Thành vẫn luôn nắm tay cô không hề buông lỏng, kéo cô đi từ thang máy về phía phòng ngủ. Giang Tiểu Sán mệt rã rời theo sau hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không trở về sao?”
“Ơ…”
Trình Ân Ân vừa nói được nửa chữ đã bị Giang Dự Thành đẩy mạnh vào trong phòng, anh quay đầu nhìn Giang Tiểu Sán nói: “Tự mình tắm rửa rồi đi ngủ đi. Ngoan ngoãn một chút.”
Bốn chữ cuối cùng mang theo ý tứ uy hiếp không rõ. Giang Tiểu Sán đang ngáp được một nửa, bị tiếng đóng cửa “Rầm” một cái làm cậu bé tỉnh người.
Thần kinh bị ảnh hưởng bởi cồn phản ứng chậm hơn bình thường một chút. Trình Ân Ân quay đầu nghe được tiếng đóng cửa, Giang Dự Thành đi đến gần trước mặt, nửa câu nói nhảm cũng không có, ôm lấy cô ném lên ghế sô pha.
Anh đứng trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, cởi áo khoác, tháo cà vạt, tiện tay ném qua một bên. Trình Ân Ân xoa dịu cơn choáng váng, đang muốn đứng lên. Giang Dự Thành dùng đầu gối tách hai chân cô ra, quỳ gối xuống trên ghế salon, nắm cằm cô cúi người hôn xuống.
Hôm nay cô mặc một cái chân váy, váy ôm khá sát. Giang Dự Thành vật lộn một hồi lâu nhưng thất bại, hung hăng xoa hai cái đùi của cô qua làn váy, nhiệt độ trong lòng bàn tay làm cho người ta bị phỏng lại hướng ra phía sau.
Bờ mông của Trình Ân Ân bị anh nắm chặt, hừ nhẹ một tiếng, vội vàng đẩy hai vai anh, thở dốc.
“Có phải là tiến triển quá nhanh rồi không?” Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đáy mắt đều là hơi nước, sắc môi đỏ thắm.
Đôi mắt của Giang Dự Thành nhìn chằm chằm đôi môi cô, giọng khàn khàn: “Em theo đuổi anh, em cảm thấy quá nhanh?”
Trình Ân Ân có chút ngượng ngùng, “Em còn chưa theo đuổi được anh...”
“Được rồi.” Giang Dự Thành không có chút rụt rè mà ngắt lời cô, “Bây giờ có thể tiếp tục không?”
“Nhưng mà em còn chưa theo đuổi xong, cái này không thể nhanh như vậy được…”
Giang Dự Thành ngậm lấy đôi môi cô hôn một chút lại buông ra, “Em cứ tiếp tục chuyện theo đuổi của em, anh thu lợi tức sớm, không hề có mâu thuẫn gì.”
Trình Ân Ân há miệng, lần nữa bị anh hôn, sau đó buông ra. Con ngươi ngược sáng của anh u ám, giọng nói bởi vì khàn đi nên lộ ra thêm từ tính:
“Em có biết anh nhịn bao lâu rồi không?”