Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Lúc Giang Dự Thành mở cửa nhà tắm ra, Trình Ân Ân đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng cau mày, bộ dáng bứt rứt không yên, lao tâm khổ tứ. Giang Dự Thành liếc nhìn cô một cái.
 
“Có việc gì sao?”
 
Suy nghĩ của Trình Ân Ân bị kéo về, ngẩng đầu lên. Chỗ này của cô không có quần áo của Giang Dự Thành, trên người của anh chỉ bọc một cái khăn tắm, trên cơ bắp còn vương lại những giọt nước ướt át. Trên xương quai xanh bên trái còn hiện lên một dấu răng, là vừa rồi cô bị đau trút giận cắn một cái.
 

 
Hình ảnh quá mức kích thích, đôi mắt Trình Ân Ân nhìn chằm chằm cơ ngực anh trong chốc lát, mới nhớ tới chính sự.
 
“Em nấu mì xong rồi, anh nhanh ra ăn đi.”
 
Nói xong, cô bước nhanh vào phòng bếp, bưng mì ra, lúc đặt mì lên quầy bar, Giang Dự Thành cũng vừa vặn bước đến. Anh ngồi xuống trước quầy bar, Trình Ân Ân đưa đũa qua cho anh. Sau đó ngồi đối diện nhìn anh…
 
Anh để trần nửa người trên, tình cảnh này cho dù nhìn kiểu gì cũng lộ ra một chút sắc tình. Trình Ân Ân ngượng không dám nhìn chằm chằm vào anh, đành phải nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt anh.
 
Không chừng là do cái nhìn chăm chú của cô làm cho Giang Dự Thành hiểu lầm cái gì đó, anh gắp lên một gắp mì, đút bên miệng Trình Ân Ân.
 
“Em không đói.” Trình Ân Ân nói, há miệng ăn hết. Sau đó mong đợi mà hỏi anh, “Ăn ngon không?”
 
Giang Dự Thành có chút khéo léo uyển chuyển nào nói: “Bình thường.”
 

 
Trình Ân Ân: “…À.”
 
Một tô mình chia hai người ăn. Thời gian cũng không còn sớm nữa, Trình Ân Ân dọn dẹp xong liền đi tắm rửa. Đợi đến khi cô sấy tóc xong, Giang Dự Thành đã ngồi trên cái giường nhỏ của cô, nghiêng người dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên xem.
 
Giường của Trình Ân Ân cũng không tính là nhỏ nhưng anh nằm ở đó lại cảm thấy chật hẹp. Bên dưới người anh chăn mền, gối đều có họa tiết ô vuông nhỏ màu hồng, nhìn kiểu gì cũng thấy không hài hòa.
 
Trình Ân Ân nằm lì trên giường, thăm dò liếc nhìn một cái, “Anh đang xem cái gì vậy?”
 
“Kiểm tra bài tập của em.”
 
Giang Dự Thành duỗi cánh tay ra, nắm eo cô kéo vào trong ngực. Trình Ân Ân liếc nhìn, quả nhiên là chương mới nhất của .ếu>
 
“Chê cơm anh làm khó ăn?”
 
Tình cảnh này cực kỳ giống như lúc còn đi học bị người lớn trong nhà kiểm tra tập làm văn. Trình Ân Ân chìm đắm trong cảm giác xấu hổ vì bị công khai vạch tội, nghe câu nói này của anh, trong lòng trống trải: “Không có, không có. Lúc đó chẳng qua là cảm thấy có chút mặn…”
 
Giang Dự Thành vẫn nhìn di động như cũ, “Lần đầu tiên anh nấu cơm cho người khác.”
 
“Lúc đó em đâu có biết. Em đâu có giống như anh, ở trước mặt nói mình làm được.” Trình Ân Ân nhỏ giọng giải thích.

“Cho nên chén mì hôm nay là đang trả thù anh?”
 
“Không có…” Tâm tình của Trình Ân Ân có chút phức tạp, “Em làm khó ăn như vậy sao? Em thấy cũng được mà, đâu có mặn như anh làm ngày hôm đó…. Hơn nữa em cũng ăn hết mà.”
 
Ngày hôm đó, Giang Dự Thành cũng nấu mì cho cô. Cô ở nhờ trong nhà ăn, ăn của người ta. Cho dù là khó ăn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ép buộc mình ăn hết, ngay cả nước dùng cũng cố gắng húp cho hết.
 
“Sau đó ban đêm vì khát mà tỉnh giấc ba lần.” Cô quay qua nhìn Giang Dự Thành một cái.
 
Giang Dự Thành đọc hết đến dòng cuối cùng, thuận tay khen thưởng một trăm cái ngư lôi.
 
Từ khi Phạm Bưu bị Trình Ân Ân đưa ra lệnh cấm không cho khen thưởng, chuyện khen thưởng này Giang Dự Thành tự mình làm. Liên tục mười ngày, Trình Ân Ân liên tiếp đứng đầu bảng.
 
Giang Dự Thành để điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn cô.
 
“Hay đêm hôm nay anh cũng tỉnh lại ba lần để em cân bằng chút nha.”
 
“Cái này không cần,” Trình Ân Ân rất rộng lượng, dùng ngón cái cùng ngón trỏ so ra một đoạn nhỏ, “Anh tăng thêm thanh tiến độ nhiều như vậy là được rồi.”
 
Giang Dự Thành cười một cái: “Anh đã nói rồi, em muốn kéo tới đâu thì kéo tới chỗ đó.”
 
“Cái đó không giống.” Trong vấn đề này Trình Ân Ân có kiên trì của bản thân. Dù sao thì bây giờ cô cũng là người theo đuổi, đương nhiên là muốn người ta gật đầu, mới danh chính ngôn thuận “tái hợp”. Đây là cảm giác nghi thức của cô, không thể mơ hồ chấp vá được.
 
Ly hôn là do cô đề ra, lúc muốn dọn đi cũng là tự mình đi. Muốn quay về đương nhiên phải được đối phương đồng ý. Cô hy vọng chuyện tái hợp của hai người ngay cả Giang Dự Thành cũng cảm thấy ổn.
 
Cô muốn đợi Giang Dự Thành mở miệng nói cô “Quay về đi”. Đồ đạc cô cũng thu dọn xong rồi.
 
Nhưng thẳng cho đến khi chìm vào giấc ngủ, Giang Dự Thành cũng không nói đến chuyện này.
 
Vì sao anh không nói?
 
Có phải là lén lút ám chỉ cái gì không?
 
Sau khi công bố thành tích, liền đến giai đoạn điền nguyện vọng. Trong lòng Trình Ân Ân đã có kế hoạch rõ ràng từ sớm. Ngày đầu tiên bắt đầu cho học sinh điền đơn, từ sáng sớm cô đã điền xong đơn. Hoàn thành nhiệm vụ này, cũng chỉ chờ đến tháng bảy để chờ thông báo trúng tuyển.
 
Đối với cô chuyện quan trọng hơn chính là tiếp tục theo đuổi Giang Dự Thành.
 
Mỗi ngày Trình Ân Ân đều nắm chặt cái thân phận “ân cần theo đuổi người khác”. Tặng hoa cho Giang Dự Thành, đôi khi lại đưa một chút điểm tâm nhỏ do mình tự làm. Chiều tối đúng giờ sẽ đến Thành Lễ đón anh tan làm, dẫn anh đi ăn tối, xem phim, xem kịch… Đã thật lâu rồi bọn họ không có thường xuyên hẹn hò như vậy.
 
Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian sáng tác, những khi khác cô đều vắt óc suy nghĩ cách theo đuổi ‘chồng trước’, vội vàng cấu tứ các cách dỗ anh vui vẻ. Giang Dự Thành có khi sẽ đưa cô về nhà ngủ qua đêm, cũng có khi ngủ lại ở chung cư Nam Hối. Hai người nhão nhão dinh dính, phảng phất như một đôi tình nhân nhỏ đang yêu đương cuồng nhiệt.
 
Đầu tháng bảy, trường Tiểu học Quốc tế Houston cũng được nghỉ. Giang Tiểu gia được giải phóng không kịp chờ đợi bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ.
 
Sáng sớm, cậu bé cầm lấy mấy quyển tạp chí du lịch, ngồi xếp bằng trên thảm cực kỳ vui vẻ xem, rồi còn lôi kéo Trình Ân Ân thảo luận. Trình Ân Ân bưng một dĩa trái cây đã cắt gọn, ngồi đằng sau cậu bé vừa ăn vừa nhìn.
 
“Đi đảo Sicily (*) sao? Chỗ này rất đẹp.”
 
(*) Đảo Sicily, một đảo nhỏ ở Ý.
 
Năm ngoái, đúng ra là kế hoạch đi du lịch là đi đảo Sicily. Giang Dự Thành cùng Trình Ân Ân đi hưởng tuần trăng mật ở nơi này. Cô nói đảo Sicily rất đẹp, Giang Tiểu Sán vẫn luôn nhớ, muốn đi xem thử.
 
“Có thể nhân tiện ghé qua Rome và Florence một chuyến.” Trình Ân Ân đút cho cậu bé một miếng dưa hấu, “Con muốn đi Venice sao? Mùa này người đi Venice đông lắm.”
 
Lúc hai người thảo luận, Giang Dự Thành cũng thắt xong cà vạt, cầm áo khoác lên.
 
Giang Tiểu Sán vẫn đắm chìm trong tưởng tượng về chuyến du lịch đẹp đẽ, quay đầu lại la lên: “Ba, khi nào ba mới có thể nghỉ? Con muốn đi châu Âu! Chỗ này!”
 
“Hai ngày nữa ba đi công tác.” Giang Dự Thành chậm rãi chỉnh lại vạt áo, “Cuối tháng mới có thể giành ra mười ngày nghỉ.”
 
Du lịch hàng năm đều sắp xếp lịch cố định vào mùa hè. Trước đó Giang Dự Thành đã sắp xếp trước, để trống thời gian.
 
“Anh muốn đi công tác?” Trình Ân Ân thả trái cây xuống, đi về phía anh, “Khi nào anh về?”
 
“Ngày mốt lên đường, đi một tuần.”
 
“À.” Trình Ân Ân có chút tiếc nuối, cô còn muốn hoàn thành thanh tiến độ sớm một chút.
 
‘Sự nghiệp’ theo đuổi chồng trước còn chưa hoàn thành, người cũng chưa theo đuổi được mà người ta đã chạy trước. Mặc dù một tuần cũng không tính là lâu, nhưng đêm dài lắm mộng. Lỡ như bên ngoài anh gặp được một mỹ nữ rồi động lòng với người ta, rồi không muốn tái hợp với cô. Như vậy không phải cô chịu thiệt thòi lớn hay sao?
 
Giang Dự Thành không biết trong lòng cô loanh quanh luẩn quẩn, ôm cô hôn một cái, đi ra cửa đi làm.
 
Hai ngày sau Giang Dự Thành xuất phát, Trình Ân Ân đưa Giang Tiểu Sán về đường Thanh Xuyên thăm ông bà.
 
Sau khi cô khôi phục trí nhớ, chỉ vội vàng gặp qua cha mẹ chồng một lần, chưa có thời gian trò chuyện đàng hoàng. Mặc dù lúc trước hai ông bà không ủng hộ chuyện tình cảm của cô với Giang Dự Thành nhưng không hề cản trở. Sau khi cưới cũng đối xử với cô rất tốt, coi cô như con gái mà thương yêu.
 
Thật ra Trình Ân Ân muốn đợi giải quyết cho xong vấn đề của cô với Giang Dự Thành, sau đó nói chuyện với hai người. Dù sao thì năm ngoái khi hai người náo loạn đòi ly hôn, ông bà cũng buồn rầu không ít.
 
Nhưng mà bây giờ kế hoạch tái hợp đang bị ép tạm dừng, chồng trước đã chạy mất, Trình Ân Ân đành phải dẫn con trai qua bên đó.
 
Hai vợ chồng son này luôn có cái tính chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Mưa gió mấy năm gần đâu, Giang Phổ Uyên cùng với Hứa Minh Lan cho đến bây giờ không hề biết rốt cuộc trạng thái của hai người là như thế nào. Lần trước Giang Tiểu Sán quay về vui mừng hớn hở nói hai người đã tái hợp. Trong lòng hai ông bà già vui mừng nhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, thật sự là sợ hãi do bị giày vò.
 
Biết được Trình Ân Ân muốn về thăm, Hứa Minh Lan đã dặn dò người giúp việc làm mấy món cô thích ăn. Giang Phổ Uyên cũng từ chối lời mời của một người bạn để ở nhà.
 
Về nhà mình, cũng không cần cố ý mang theo cái gì, Trình Ân Ân chỉ mua một trái dưa hấu đưa cho Giang Tiểu Sán ôm.
 
Giang Phổ Uyên cùng Hứa Minh Lan đang ngồi uống trà ở phòng khách, nhìn thấy cô đi vào, đều ngừng lại động tác. Trình Ân Ân cười gọi một tiếng: “Ba, mẹ con đã về.”
 
Biểu cảm của Hứa Minh Lan vui vẻ lên không ít, đặt chén trà xuống nói: “Có thể coi như về rồi.”
 
“Ông nội, bà nội! Hai người nhìn trái dưa hấu con mua xem có lớn không.”
 
Mỗi lần Giang Tiểu Sán về nhà đều gọi một tiếng đầu vui vẻ mừng rỡ, làm cho người nghe cũng không nhịn được mà vui vẻ theo. Cậu bé ôm trái dưa hấu chạy đến, ôm vào trong bụng, đập tay vào trái dưa hấu vang lên mấy tiếng bốp bốp, đắc ý nhíu mày: “Con lựa đó, mẹ con nói lựa trái này ngon, khẳng định là ngọt.”
 
Hứa Minh Lan cười nói: “Mẹ con không biết lựa dưa hấu. Lần nào cũng lựa đi lựa lại hết nửa đời.”
 
Nhắc đến lịch sử đen tối, Trình Ân Ân có chút xấu hổ, “Lần này khẳng định ngon mà, thật đó, Giang Dự Thành dạy con.”
 
Hứa Minh Lan lắc đầu: “Dự Thành cũng không biết lựa. Cái này hai đứa không bằng Tiểu Trì rồi. Thằng nhóc thành thạo nhất, mỗi lần lựa đều rất ngọt.” Nói đến chỗ này thở dài, “Chính sự thì không chịu nào, ngược lại mấy thứ bát nháo thì lại tinh thông.”
 
“Đến đây.” Giang Phổ Uyên vẫy tay, Giang Tiểu Sán ôm trái dưa hấu đi qua, Giang Phổ Uyên cúi đầu, đưa lỗ tai gần sát một chút, ngón tay búng nhẹ hai lần, nghe âm thanh.
 
“Không tệ.” Ông nói, “Cuối cùng thì nhà chúng ta cũng bồi dưỡng được một người lựa dưa hấu lành nghề.”
 
Giang Tiểu Sán cực kỳ đắc ý: “Con muốn giành danh hiệu của anh Hai, làm Vua dưa hấu nhà chúng ta!”
 
Chọc cho ba người cười vui vẻ.
 
“Đừng có đi theo học anh Hai con,” Gần đây Hứa Minh Lan bị thằng cháu thứ hai chọc giận không nhẹ, “Nó là một đứa ngốc, suốt ngày không lo học hành.”
 
“Tiểu Trì lại gây ra chuyện gì sao?” Trình Ân Ân hỏi.
 
Chuyện này Giang Tiểu Sán lại nắm rất rõ, lập tức giành trả lời: “Trước ngày thi cuối kỳ một ngày, anh Hai đi uống rượu. Ngày thi lại nằm ngủ o o, nộp toàn giấy trắng, làm bà nội tức giận suýt nữa đánh anh ấy --- Nghe nói là thất tình.” Giang Tiểu Sán tặc lưỡi hai tiếng, “Đau khổ vì tình, ai.”
 
Trình Ân Ân thiếu chút nữa bị sặc nước trà: “…Mối tình đầu của cậu thiếu niên phản nghịch này là vào lúc nào?”
 
Chính là vào lúc này đương sự cưỡi một con xe máy, lên sân khấu giữa tiếng động cơ gầm rú.
 
Hứa Minh Lan nghe được tiếng xe máy liền bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng cũng là con trai nên Giang Tiểu Sán lại bị hấp dẫn, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe máy màu đen sợ hãi thán phục: “Wow, xe của anh Hai thật sự là quá đỉnh!”
 
“Xe cũng như người, anh Hai của em mê cũng đỉnh như vậy!” Giang Trì lấy nón bảo hiểm treo trên tay lái, vuốt tóc một cái, quay đầu nhìn cậu bé liếc mắt đưa tình. Giang Tiểu Sán lập tức làm động tác nôn mửa: “Oẹ…”
 
Giang Trì kẹp nách cậu bé, vỗ mông cậu một cái: “Có muốn đi hóng mát không?”
 
“Muốn!” Giang Tiểu Sán đang giãy dụa liền dừng lại.
 
“Nói một câu êm tai coi.”
 
Cốt khí gì đó của Giang Tiểu Sán cũng bị chó tha mất tiêu: “Anh Hai chính là đỉnh như vậy!”
 
Hai người vẫn ở bên ngoài không chịu vào nhà, Trình Ân Ân ra nhìn thấy Giang Trì leo lên xe một lần nữa, một tay ôm Giang Tiểu Sán đang kích động ôm lên, đặt trước người.
 
Trình Ân Ân đi qua: “Hai đứa đang làm gì?”
 
Giang Trì quay đầu nhìn thấy cô, nhíu mày: “A, thím nhỏ đã trở về?”
 
Trình Ân Ân nói: “Đã lâu không gặp anh Hai.”
 
Đây chính là đang tính sổ. Giang Trì ho một tiếng, đội mũ bảo hiểm lên cho Giang Tiểu Sán, nhắc nhở cô: “Đừng quên là con tác hợp cho thím với chú Tư nha.”
 
“Đừng quên là tôi đi họp phụ huynh cho cậu.” Trình Ân Ân chọc chọc đầu của cậu, “Bất kính với người lớn. Nghe tôi gọi là anh cậu rất vui phải không?”
 
“Con biết sai rồi, ‘người lớn’ ơi. Bây giờ con của thím đang ở trong tay con, khách sáo với con chút đi.” Giang Trì thừa dịp Giang Tiểu Sán đang chơi cái mũ bảo hiểm, có ý định bóp cổ cậu bé, nhưng mà đáng tiếc là cổ Giang Tiểu Sán nhỏ lọt thỏm vào bên trong mũ bảo hiểm.
 
“Thật là nặng, ngộp muốn chết.” Giang Tiểu Sán lấy nón bảo hiểm xuống, “Em không đội cái này.”
 
“Gió lớn, cẩn thận một chút. Tí nữa thổi rớt mất đầu em luôn.” Giang Trì nói.
 
“Cậu muốn cưỡi xe chở nó đi?” Trình Ân Ân có chút lo lắng. Không phải là không yên lòng với chiếc xe mô tô, chủ yếu vẫn là không yên lòng với thằng nhóc này.
 
“Anh Hai chở con đi hóng mát!” Giang Tiểu Sán cực kỳ vui vẻ nói, “Hóng mát!”
 
Trình Ân Ân nhìn thấy cậu bé vui như vậy liền bỏ qua không ngăn cản nữa, nhưng trước đó vẫn đưa tay ngăn lại một chút, “Chờ đã.”
 
Cô lấy điện thoại gọi cho Giang Dự Thành, điện thoại được nhận rất nhanh, cô mở loa ngoài ra: “Tiểu Trì muốn cưỡi xe máy đưa Sán Bảo Nhi đi hóng mát.”
 
Im lặng một giây, Giang Dự Thành nói: “Đi đi.”
 
Giang Trì đang muốn cười, giọng nói của Giang Dự Thành lại vang lên một lần nữa, “Nói cho nó biết, nếu như Giang Tiểu Sán thiếu một cọng tóc, anh cạo trọc đầu nó.”
 
“…” Gánh nặng thần tượng của Giang Trì rất lớn, “Đệt!”
 
Dựa vào sức mạnh của chồng mình, Trình Ân Ân an lòng cúp điện thoại.
 
Cuối cùng Giang Trì cũng dẫn Giang Tiểu Sán về an toàn không sứt mẻ. Giang Tiểu Sán hưng phấn mà kêu gào. Thái độ đối đãi với anh Hai cậu bé cũng thay đổi, chuyển từ ghét bỏ thành chó săn, lúc thì rửa trái cây khi lại đấm lưng bóp vai.
 
Trên bàn cơm, nói chuyện thành tích của Trình Ân Ân, tính cách của ông bà đều rất thoáng, cực kỳ ủng hộ quyết định đi học Đại học của cô. Hứa Minh Lan nghe được số điểm 678 của cô lại càng ngạc nhiên mừng rỡ hơn: “Thật sự rất tốt.”
 
Bà khích lệ Trình Ân Ân một lúc, sau đó chủ đề khó tránh khỏi mà kéo tới người của Giang Trì một học sinh cao trung ‘tiêu chuẩn’, tận tình khuyên bảo: “Con có thể cố gắng bằng một nửa của Trình Ân Ân là tốt rồi. Bà không hy vọng xa vời con trở thành học bá gì đó. Bây giờ nếu là lứa tuổi đi học thì phải học hành cho đàng hoàng, cả ngày toàn làm những việc không biết đúng sai.”
 
Giang Trì chưa kịp lên tiếng, Giang Tiểu Sán lần đầu tiên che chở cho anh Hai cậu bé: “Bà nội, bà đừng nói anh Hai nữa. Áp lực của anh Hai rất lớn.”
 
Giang Trì vui mừng vỗ vỗ đầu cậu bé: “Bà nghe được không, áp lực của con rất lớn.”
 
Hứa Minh Lan bất đắc dĩ: “Con mà có áp lực gì chứ. Nếu có thì nói ra cho bà với ông nội nghe một chút.”
 
“Anh Hai vốn không giỏi chuyện học tập mà,” Giang Tiểu Sán lại một lần nữa mở miệng, “Tính nhẩm cũng không bằng con.”
 
“…” Giang Trì xắn tay áo vô hình, “Anh thấy mông em thiếu đòn phải không?”
 
Giang Tiểu Sán cười ha ha hả hả, bưng chén cơm trốn sau lưng Trình Ân Ân.
 
Hai đứa dở hơi lại náo loạn, Hứa Minh Lan thở dài, không thèm để ý đến, tiếp tục hỏi Trình Ân Ân: “Ân Ân, đã chọn xong trường Đại học nào chưa? Với thành tích này của con, có thể chọn được trường tốt nhất.”
 
“Đã chọn rồi ạ,” Trình Ân Ân nói, “Cuối tuần sẽ có kết quả trúng tuyển.”
 
“Chọn trường nào?”
 
Trình Ân Ân híp mắt cười: “Đến lúc đó cho mọi người một sự ngạc nhiên.”
 
Trong tuần lễ Giang Dự Thành đi công tác, Trình Ân Ân ở lại nhà lớn ở đường Thanh Xuyên. Mỗi ngày nói chuyện tản bộ với ông bà già, không thì nhàn nhã chăm hoa nhổ cỏ. Giang Trì cũng nghỉ hè, mỗi ngày nếu như không đi sớm về trễ thì cũng dẫn Giang Tiểu Sán đi quậy khắp nơi.
 
Hôm Giang Dự Thành đi công tác về, đúng lúc Trình Ân Ân dẫn Giang Tiểu Sán đi xem phim, trong nhà chỉ còn một mình Hứa Minh Lan.
 
Đi máy bay mười mấy tiếng về ngay trong đêm, Giang Dự Thành có chút mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế sô pha vuốt vuốt huyệt thái dương, nghe điện thoại.
 
Hứa Minh Lan pha cho anh tách trà, mơ hồ nghe được mấy chữ: “Khu Hải Điến, biệt thự…”
 
Chờ khi Giang Dự Thành nói chuyện xong, bà mới mở miệng hỏi: “Sao đột nhiên lại mua nhà ở Bắc Kinh?”
 
“Cô ấy đi học, có nhà vẫn tiện hơn chút.” Giang Dự Thành thản nhiên nói.
 
Ban đầu Hứa Minh Lan vẫn còn mơ hồ, dừng một chút: “Con nói Ân Ân?” Lập tức cười lên, “Con bé còn chưa nói cho con à?”
 
Giang Dự Thành ngước mắt lên: “Nói cho con cái gì?”
 
“Con bé chọn A Đại.”
 
Con ngươi của Giang Dự Thành hơi co lại: “A Đại?”
 
“Ừ, hai nguyện vọng đầu, con bé chỉ điền mỗi cái này.” Hứa Minh Lan nói, “Với điểm số này của con bé, khá là đáng tiếc.”
 
Hồi lâu Giang Dự Thành không nói gì. Một lát sau bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui