Có một người đàn ông không quá quen thuộc, lại có chút đáng sợ đang đứng bên ngoài chờ mình mua nội y, cảm giác này quá mức lúng túng. Trình Ân Ân nhanh chóng thử mấy cái áo ngực cùng áo ngủ, thấy đủ rồi liền nhanh chóng chạy đi tính tiền.
Lúc cô đưa thẻ cho nhân viên cửa hàng, nhân viên cũng không nói gì nhiều, quẹt qua máy POS một cái. Một cô nhân viên khác gói hàng bỏ vào trong túi giấy xong xuôi đưa qua. Trình Ân Ân nhìn ra ngoài, Giang Dự Thành đang đứng tựa vào cửa thủy tinh, quay đầu nói chuyện điện thoại. Bên chân đặt một đống túi mua sắm.
Trình Ân Ân nghe thấy nhân viên cửa hàng nói một tiếng: “Được rồi, cảm ơn cô đã ghé qua cửa hàng.” Nhận lấy thẻ, liền chạy ra ngoài. Cô thậm chí còn không hề phát hiện bản thân mình không có ký phiếu thanh toán.
--- Đương nhiên sau này mới phát hiện thật ra Giang Dự Thành đã sớm thanh toán cho cô. Nhân viên cửa hàng nhận thẻ chỉ là làm bộ thôi.
Lúc cô chạy tới, đúng lúc Giang Dự Thành cúp điện thoại, rất tự nhiên đưa tay muốn giúp cô xách đồ. Mặc dù túi giấy mờ đục nhưng Trình Ân Ân tự mình biết được bên trong là cái gì, lúng túng tránh tay anh đi ngại ngùng nói: “Để em xách đi.”
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, Giang Dự Thành cũng không khăng khăng nữa.
Trình Ân Ân cùng với Trình Lễ Dương đều không có cái tính tiêu xài phung phí, có rất ít trải nghiệm cả người treo đầy túi mua sắm. Giang Dự Thành cầm gần mười cái túi mua sắm đi phía trước, ngược lại vẫn bình tĩnh lạnh nhạt trước sau như một.
Đi ngang qua cửa hàng bán kem, quay đầu lại hỏi cô: “Mời em ăn kem được không?”
Mùa đông vừa mới qua, rất lâu không ăn lại, đối với kem Trình Ân Ân gần như không thể chống đỡ.
Kem rất đa dạng, loại nào cũng rất mê người nhưng Trình Ân Ân chỉ chọn một cái kem ốc quế. Một phần là vì tiện lợi nhưng nguyên nhân chủ yếu là cô siêu thích ăn kem ốc quế.
Giang Dự Thành còn tri kỷ giúp cô hỏi nhân viên cửa hàng xem có khăn ướt lau tay không, nhưng trong tiệm lại không có. Trình Ân Ân không có ý tức làm phiền người khác, đang muốn nói không cần, bên cạnh có một chị gái xinh đẹp chủ động nói: “Chỗ em có nè.” Sau đó lấy từ trong túi xách ra, nhìn Giang Dự thành cười, “Cho anh.”
Giang Dự Thành tao nhã lễ phép nói lời cảm ơn, nhận lấy khăn ướt xong quay người lại, nhìn Trình Ân Ân nói: “Đưa tay cho tôi.”
Trình Ân Ân nhìn thấy chị gái đang nhìn mình, có chút không kịp phản ứng. Cô nghe lời đưa tay qua, thần sắc Giang Dự Thành tự nhiên nắm nhẹ cổ tay cô, tỉ mỉ giúp cô lau tay. Mỗi một ngón tay đều cẩn thận lau qua một lần, nghiêm túc nhưng dịu dàng.
Tay Trình Ân Ân chưa từng bị bất kỳ người nam nào trừ anh trai cô chạm qua, rút lại theo phản xạ nhưng trước mặt mọi người vì sợ hãi mà rụt tay lại sẽ làm cho Giang Dự Thành xấu hổ, mặt đỏ lên kiên trì cúi xuống.
Giang Dự Thành lau xong, còn giúp cô lau tay kia. Chị gái nhỏ đại khái nhìn thấy hứng thú với soái ca mình tình cờ gặp được, hỏi: “Em gái của anh à?”
Giang Dự Thành cười, ngước mắt liếc nhìn Trình Ân Ân, cho một cái đáp án đơn giản lại cực kỳ mơ hồ để lại không gian cho người khác tưởng tượng: “Không phải.”
Chị gái nhỏ “Ồ” một tiếng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Lau xong hai tay, Giang Dự Thành không dám chiếm tiện nghi nhiều, buông hai bàn tay nho nhỏ mềm mại.
Trình Ân Ân vẫn còn thẹn thùng nhưng khi cầm tới cây kem bắt đầu ăn, không lo lắng những chuyện khác nữa.
Cô ăn kem ốc quế không thể đi nhanh được. Giang Dự Thành rất quan tâm điều chỉnh lại bước chân, dẫn cô chậm rãi đi về phía trước đi dạo. Đi qua một cửa hàng bán sản phẩm vận động, đi thẳng vào.
Trình Ân Ân liếm một giọt kem đang trượt xuống, đi theo vào.
Cô ăn rất chuyên tâm, nhưng vẫn chú ý đến đôi giày thể thao trên màn hình quảng cáo trên màn hình ở cửa đi vào. Cô thích, nhìn chăm chú mấy lần, Giang Dự Thành liền gọi nhân viên lấy size giày của cô.
Trình Ân Ân kinh ngạc: “Sao anh biết em mang số 36?”
Giang Dự Thành quay đầu cười một tiếng: “Em đoán xem.”
Ánh mắt của Trình Ân Ân bị nụ cười kia của anh run rẩy, ngây người hai giây mới cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh trai em nói cho anh.”
Giang Dự Thành cười cười không đáp.
Nhân viên bán hàng mang giày đến, Giang Dự Thành nhận lấy, nhìn Trình Ân Ân nói: “Ngồi xuống.”
Trình Ân Ân nghe được mệnh lệnh liền thực hiện, ngồi xuống ghế thay giày. Giang Dự Thành ngồi xuống trước mặt cô, giọng trầm thấp nói: “Nhấc chân.”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn ngẩng đầu lên mới phản ứng được, lập tức thụt về, được cưng chiều mà lo sợ nói: “Anh Dự Thành để em tự làm.”
Giang Dự Thành đã thừa dịp cô nâng chân phải lên, lấy xuống chiếc giày trên chân.
Trình Ân Ân khẩn trương mấy ngón chân đều cuộn tròn lại.
Nhân viên bán hàng đứng ở một bên nhìn như không có chuyện gì xảy ra, thức thời đi ra xa đứng một bên chờ đợi.
Cô không có mang vớ, chân cũng giống như người, rất gầy, còn có thể nhìn thấy được gân xanh trên mu bàn chân. Mấy ngón chân trắng trắng mềm mềm cực kỳ đáng yêu.
Giang Dự Thành lần đầu tiên nhìn thẳng vào chân con gái kiểu này, không khác biệt nhiều lắm so với trong tưởng tượng. Khéo léo xinh đẹp so với cảm giác mạnh mẽ của chân đàn ông hoàn toàn khác biệt. Cổ chân nhỏ đến mức anh có thể nắm được chỉ bằng một tay.
Trong lòng bàn tay Giang Dự Thành đụng phải làn da non mềm của cô, trên mặt không hề biểu lộ gì ra ngoài.
Kể từ lúc sinh ra cho tới giờ đây cũng chính là lần đầu tiên hầu hạ người khác mang giày. Đàn ông trước mặt người con gái mình để tâm luôn cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân mà làm những cái việc hèn kém như vậy.
Động tác của anh dịu dàng tỉ mỉ, giúp cô mang vào còn giúp cột giày.
Trình Ân Ân chỉ khi còn bé mới nhõng nhẽo để anh trai mang giày giúp mình. Bây giờ đã là cô gái lớn tướng rồi làm sao có thể để người khác mang giày cho mình. Mặt cô cực kỳ ngại ngùng, lại cảm thấy cảm động trước sự đối đãi có tâm của người đối diện.
“Cảm ơn anh Dự Thành.” Câu nói là gần như trở thành câu cửa miệng của cô.
Giang Dự Thành đặt chân cô xuống đất: “Có dễ chịu không?”
Kích cỡ phù hợp, nhãn hiệu này cũng tốt, Trình Ân Ân cảm nhận một chút, duỗi chân đung đưa theo thói quen nói: “Dễ chịu.”
Giang Dự Thành nhấn nhấn tay trên đầu đôi giày một chút, đứng dậy nhìn nhân viên bán hàng nói: “Gói đôi này lại đi.”
Trình Ân Ân nghe xong, lập tức nâng chân lên, nhìn giá niêm yết của đôi giày.
Giang Dự Thành thấy thế cười ra tiếng, cúi đầu xuống lại cười nói: “Bạn học Trình Ân Ân, có thể cho phép anh Dự Thành mua cho em một đôi giày không?”
Không biết vì sao Trình Ân Ân đỏ mặt, lần này không từ chối, mím môi ngượng ngùng nói: “Có thể.”
Vác một đống chiến lợi phẩm về nhà, thời gian không còn sớm. Về đến cửa nhà, Giang Dự Thành mới nhớ đến một chuyện, hỏi cô: “Hôm nay có bài tập không?”
Anh nghe Trình Lễ Dương nói không ít chuyện, biết cô bé này học theo anh trai mình là một người nghiêm túc lại chăm chỉ, học sinh ba tốt tiêu chuẩn. Nếu chỉ vì đi mua sắm mà trễ nải thời gian, sợ là sẽ thức làm bài tập đến khuya.
Trình Ân Ân lắc đầu: “Bài tập hôm nay không nhiều, em đã làm xong ở trường luôn rồi.”
Giang Dự Thành móc chìa khóa lên móc nam châm trên tủ gần cửa ra vào, “Đi vào tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Trình Ân Ân ôm cái gì đó, gật gật cái cằm, nhìn anh nói: “Anh Dự Thành ngủ ngon.” Nói xong không đợi anh đáp lời đã quay người đi vào phòng.
Giang Dự Thành vẫn cười, nghĩ thầm phí bao nhiêu công sức ‘lừa’ em đến đây, đúng là không uổng công bận rộn như vậy.
Ước chừng là tình nghĩa của một ngày đi mua sắm này làm cho Trình Ân Ân buông xuống đề phòng với Giang Dự Thành. Mấy ngày sau, ngoan ngoãn ở lại đây không có biểu hiện muốn vội vã rời đi. Mỗi ngày Giang Dự Thành đều đưa đón sáng tối, so với người anh trai ruột Trình Lễ Dương còn ân cần hơn. Ban đầu, Trình Ân Ân còn khách sáo cùng sợ hãi, lâu dần tiếp nhận, tan học nhìn thấy anh còn vui vẻ chạy đến.
“Vui vẻ” là tự mình Giang Dự Thành tưởng tượng ra, cô gái nhỏ này mỗi lần chạy về phía anh đôi mắt đều sáng lấp lánh, so với mấy lời cảm kích gì đó còn làm cho anh hưởng thụ hơn.
Nhưng mà ba ngày liên tục ra ngoài ăn, Trình Ân Ân cảm thấy không được không thể tiếp tục như vậy được.
Hôm nay, Giang Dự Thành cũng đi đón cô, vừa lái xe vừa hỏi: “Có người bạn mới mở nhà hàng cay Tứ Xuyên, em có hứng thú không?”
Hôm nay Trình Ân Ân không còn bị đồ ăn mê hoặc nữa, nghiêm túc chân thành nhìn anh nói: “Anh Dự Thành, mỗi ngày anh không cần đều dẫn em đi ra ngoài ăn.” Chiều nào cũng ăn tiệm phải nói là chi tiêu quá nhiều, Trình Ân Ân người quản lý chi tiêu gia đình một cách tiết kiệm, “Em nghĩ ăn đồ ăn bình thường hàng ngày là được.”
Đồ ăn hàng ngày…
Thần sắc Giang Dự Thành tự nhiên cười cười: “Được.”
Hai mươi phút sau hai người xuất hiện ở một siêu thị cao cấp gần chung cư Nam Hối---
Thật sự không giấu giếm gì, đi dạo siêu thị đối với Giang Dự Thành mà nói cũng như là ‘cô gái lớn lên kiệu hoa’, chính là lần đầu tiên. Anh đẩy xe hàng, rất hăng hái vừa đi vừa nhìn. Trình Ân Ân bước đi có chút chậm chạp, bước nào bước nấy đều ngắn chút, đi theo bên cạnh anh cảm giác cực kỳ ngoan ngoãn.
Đồ ăn vẫn còn chưa mua, nhưng Giang Dự Thành đã bỏ vào trong giỏ hàng một đống đồ ăn vặt nhập khẩu. Trình Ân Ân muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được uyển chuyển khuyên nhủ: “Có phải là nhiều quá rồi không?”
Ging Dự Thành cầm lấy một hộp sô cô la nhìn qua một cái, lại bỏ vào xe đẩy, “Trong nhà có một con hamster nhỏ, phải mua nhiều một chút.”
Trình Ân Ân đi theo anh đi về mấy kệ hàng đằng trước, còn đang mải mê suy nghĩ: Đâu có thấy anh nuôi hamster? Anh ấy đang nói mình sao? Có phải là ám chỉ mình ăn nhiều không? Không lẽ anh phát hiện hôm qua mình lén lút đi tìm đồ ăn?
Trình Ân Ân có chút rầu rĩ, cô vẫn còn đang trong độ tuổi dậy thì mà, rất nhanh đói.
Cuối cùng đã tới được khu đồ tươi sống. Đồ ăn ở khu này đều đã được rửa sạch đóng gói sẵn sàng. Giang Dự Thành rất ra dáng chọn lấy mấy món bỏ vào xe đẩy, lấy một hộp măng tây nghiên cứu, nhìn Trình Ân Ân nhấc cằm: “Đi chọn một vài loại rau xanh đi.”
“Rau xanh gì?” Trình Ân Ân hỏi.
Giang Dự Thành dừng lại, đưa mắt về khu vực có màu xanh mướt bên phía phải --- Những món kia đều có đặc điểm riêng, điểm chung là anh đều không có biết tên.
Dựa vào thị lực tốt tùy tiện chọn một nhãn hiệu, trả lời: “Miễn là rau xanh là được.”
Mặc dù không biết nấu cơm, nhưng đã đi mua đồ ăn lâu với Trình Lễ Dương, so với những người lớn khác biết cũng khá đầy đủ. Chạy tới lấy một hộp rau lại chạy về, thuận miệng nói: “Nấm hương này xào lên ăn rất ngon.”
Người nghe có tâm, Giang Dự Thành cực kỳ bình tĩnh cầm một hộp nấm hương.
Lần đầu tiên trong đời xuống bếp, mặc dù Giang Dự Thành thừa dịp Trình Ân Ân đi toilet lén lút nhìn qua cách làm nhưng thực sự động thủ vẫn lực bất tòng tâm.
Trình Ân Ân cũng muốn giúp lại sợ mình làm vướng tay vướng chân, đứng ở bên ngoài hỏi: “Anh Dự Thành, em có thể giúp anh.”
Nhưng bị làm phiền bởi cảm giác chứng tỏ bản thân của giống đực, Giang Dự Thành cực kỳ tỉnh táo từ chối: “Em đi xem ti vi đi, xong liền bây giờ.”
Trình Ân Ân đành ngoan ngoãn đi xem ti vi.
Giang Dự Thành bận rộn hơn một tiếng đồng hồ trong nhà bếp. Tạm thời không đề cập đến quá trình hỗn loạn như thế nào. Cuối cùng tốt xấu gì cũng làm ra được một bát mì sợi coi như là bình thường.
Có nấm hương, rau xanh, tôm nõn, thịt bò, bên dưới còn giấu một cái trứng chần, nhìn cũng khá phong phú.
“Wow.” Trình Ân Ân cho anh mặt mũi tán thưởng một cái còn nuốt nước miếng, “Nhìn thấy thật ngon.”
Giang Dự Thành dựa lưng vào quầy bar, bình tĩnh nhàn nhạt mỉm cười uống nước.
Phần lớn nguyên liệu bị lãng phí trong thùng rác bị giấu vào trong bếp, kỹ thuật nấu nướng của Giang tổng khó khăn lắm mới duy trì được chút thể diện.
Vừa mua đồ ăn vừa nấu cơm, đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua, Trình Ân Ân đói bụng từ sớm, gắp lên mì sợi thổi hai cái liền không chờ được mà cho vào miệng.
Đầu tiên là bị bỏng, đầu lưỡi cảm nhận được chút hương vị, biểu cảm trên mặt liền cứng đờ.
Quá mặn…
Giang Dự Thành như phát hiện ra được cái gì đó, hỏi: “Sao vậy?”
Trình Ân Ân am hiểu cái đạo lý cắn người miệng mềm, mình ăn nhờ ở đậu, nhận được nhiều sự chăm sóc của anh như vậy. Huống hồ Giang Dự Thành một người tinh anh của xã hội tự hạ thấp địa vị của mình nấu cơm cho cô, cho dù khó ăn cũng không thể ghét bỏ.
Kỹ xảo diễn xuất của cô chạm nóc, biểu hiện ra một khuôn mặt tươi cười không có chút kẽ hở, luôn là người thành thật không thể nào nói xạo quá mức: “Ăn ngon thật.”
Không ai biết được cô nuốt xuống cọng mì sợi kia dùng biết bao nhiêu sức lực đâu.
Giang Dự Thành để ly xuống: “Em thích là tốt rồi.”
Anh đứng đằng kia nhìn Trình Ân Ân với ý tứ nhìn cho đến khi cô ăn xong bát mì sợi. Tay cầm đũa của Trình Ân Ân run lên nhè nhẹ, cẩn thận từng li từng tí nói: “Anh Dự Thành, sao anh làm có một bát vậy, anh không ăn sao?”
“Đã no rồi.” Thần sắc của Giang Dự Thành tự nhiên. Dù sao thì trải qua toàn bộ quá trình nấu ăn của anh, không thể nào còn khẩu vị được.
Điều ước nho nhỏ là chia cho anh một chút mì cũng vỡ vụn, Trình Ân Ân đành phải kiên trì tiếp tục chiến đấu cùng bát mì.
Đột nhiên rất muốn anh trai.
Quá mặn hu hu ….